Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Tiên Linh Cảnh, nơi được người khác xem là tiên cảnh.
Đây là một nơi như thơ như tranh, dãy núi chập chùng đứng sừng sững, những dòng sông gấp khúc uốn lượn.
Vu Hoan nhìn cảnh sắc quen thuộc, khó có được hoài niệm.
Tiên Linh Cảnh.
Ta đã trở lại.
Không biết những tiểu gia hỏa kia nhìn thấy nàng có thể bị hù chết hay không.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Vu Hoan càng tốt hơn. Từ sau khi nàng rời khỏi Tiên Linh Cảnh có lẽ an bình hơn không ít nhỉ!
Tiên Linh Cảnh có ba nơi thế lực to lớn.
Thần Các quản lý toàn bộ Tiên Linh Cảnh, là địa bàn hoạt động của con người.
Thủy Vân Uyên là thiên hạ của linh thú.
Tiên Linh Tháp, cái nơi này chẳng những loài người kính sợ, ngay cả linh thú cũng kính sợ, không có Tiên Linh Tháp cho phép, ai cũng không được bước vào phạm vi của Tiên Linh Tháp.
Loài người và linh thú tranh đấu, ở Tiên Linh Cảnh là nghiêm trọng nhất, cơ hồ là không chết không ngừng.
Mà Tiên Linh Tháp lại ở giữa loài người và linh thú, ai cũng không giúp, nhưng nếu có người muốn phá hủy cân bằng này, Tiên Linh Tháp sẽ can thiệp.
Chưa từng có ai thấy người của Tiên Linh Tháp, chỉ nghe thấy âm thanh, sau đó không thể hiểu được mà hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì hai bên đều ở trời Nam đất Bắc, chờ gặp lại mà chém giết nữa thì không biết năm nào tháng nào.
"Chi chi chi..." Thú nhỏ nằm bò trên đầu vai Vu Hoan, đôi mắt đen bóng xoay chuyển, đánh giá bốn phía.
Đói bụng, đói bụng.
Uyên Ương Kính và Thiên Khuyên Kiếm đều được Vu Hoan thu lại, dù sao Tiên Linh Cảnh cũng không thể so với nơi khác, ở đây mới là thiên hạ của cao thủ, trải rộng nhiều như mây.
Mặc dù nàng không sợ, nhưng cũng muốn tránh một ít phiền phức.
Vỗ vỗ đầu thú nhỏ: "Chỉ biết ăn."
Ánh mắt tìm tòi trên phố một vòng, tìm được một quán trà lâu.
Vu Hoan vừa mới định ngồi xuống, bên cạnh truyền đến âm thanh tám chuyện.
"Sao ngươi không đi đại lục Trấn Hồn?" Người hỏi rõ ràng rất kinh ngạc.
"Đại lục Trấn Hồn? Đi đến đó làm gì?" Người trả lời lại rất nghi hoặc cùng kinh thường.
"Ngươi không biết sao? Trên đại lục Trấn Hồn xuất hiện cửa vào Thần giới, rất nhiều thế lực trên Tiên Linh Cảnh đều đi cả rồi, vậy mà ngươi không đi."
"Cửa vào Thần giới? Gạt người à?" Người nọ rõ ràng không tin.
"Gạt ngươi làm gì, hiện tại toàn bộ Tiên Linh Cảnh đều biết. Những người đó tìm cửa vào Thần giới nhiều năm như vậy, ai biết lại ở trên đại lục Trấn Hồn..."
"Cô nương, điểm tâm của Ngài." Tiểu nhị đem điểm tâm đến trước mặt Vu Hoan, thấy Vu Hoan đang nghe người bên kia không khỏi lên tiếng: "Cô nương đối với cửa vào Thần giới cũng cảm thấy hứng thú sao?"
Vu Hoan thu hồi tầm mắt nhìn hắn, tiểu nhị cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại nụ cười: "Nhìn bộ dáng của cô nương có lẽ không phải người ở đây, là nơi khác đến? Hay là từ đại lục khác đến đây sao?"
"Hỏi ngươi một chút chuyện." Vu Hoan chỉ chỉ vị trí đối diện, lấy ra một viên linh thạch.
Đôi mắt tiểu nhị sáng ngời, nhận lấy linh thạch, thầm nghĩ cô nương này còn rất hiểu quy tắc.
Làm nghề của bọn họ, mỗi ngày nghe nhiều nhất chính là những tin tức này.
Mà bọn họ sẽ nhìn sắc mặt biết người nào muốn hỏi thăm thông tin, sẽ có thêm nguồn thu nhập.
Nguồn thu nhập này còn cao hơn một tháng tiền công của bọn họ nữa.
Tiểu nhị ngồi xuống đối diện Vu Hoan: "Cô nương muốn hỏi cái gì?"
"Nói ta nghe chuyện xảy ra ở Tiên Linh Cảnh một trăm năm gần đây đi." Vu Hoan vừa ăn điểm tâm vừa hỏi.
Tiểu nhị kinh ngạc, hắn còn tưởng cô nương này muốn hỏi chuyện cửa vào Thần giới, không nghĩ đến nàng lại hỏi chuyện xảy ra trong một trăm năm của Tiên Linh Cảnh.
Chẳng lẽ là cao nhân mới bế quan ra ngoài?
Tiểu nhị không khỏi điều chỉnh thái độ lại nghiêm túc một chút, ở Tiên Linh Cảnh, tiểu cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, cũng không phải dễ khi dễ như vậy, nói không chừng người ta chính là cường giả lánh đời nào đó.
"Chuyện lớn xảy ra gần trăm năm nay không nhiều lắm, từ sau khi Quỷ Đế mất tích, Tiên Linh Cảnh khó có được bình yên được nhiều năm, Quỷ Đế á, cô nương có biết không? Hơn trăm năm trước, vị kia bỗng nhiên mất tích, nghe nói trước đó một ngày có người nhìn thấy nàng ta lắc lư bên Tận Sơn kia, ai biết từ đó về sau không ai nhìn thấy nàng ta nữa."
Tiểu nhị đánh giá biểu cảm của Vu Hoan, khi hắn nói về Quỷ Đế, cô nương này không hề có phản ứng gì, xem ra không phải muốn nghe cái này, tiểu nhị lập tức thay đổi đề tài.
"80 năm trước, các chủ Thần Các đột phá Thần Quân đỉnh, mấy ngày trước đây đột phá Thần Chủ sơ cấp, sau đó không lâu lập ra hôn sự với đích thứ nữ Tiêu gia, Tiêu Nguyệt Sân."
"Tiêu Nguyệt Sân? Chính là nữ nhân được truyền thành Thần kia?" Vu Hoan nhướng mày.
"Cô nương biết nàng ta?" Đôi mắt tiểu nhị sáng ngời, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: "Vị kia chính là đệ nhất mỹ nhân ở Tiên Linh Cảnh, thực lực cũng đạt tới Thần Quân đỉnh. Có nhan sắc, lại có thực lực, hiện giờ còn vào Thần Các, về sau Tiêu gia chính là một bước lên trời."
Vu Hoan cười nhạo một tiếng, thần sắc tiểu nhị cứng đờ, hiểu rõ bản thân thất thố, nhanh chóng điều chỉnh lại nói: "Còn có một việc là Cố gia, Cố gia là chủ đế trong Thần Các, nhưng hơn hai mươi năm trước, gia chủ Cố gia được một đứa con gái, đứa bé kia vừa sinh ra đã bị nhà tiên tri Thần Các tiên đoán là tai tinh hạ thế. Người Thần Các yêu cầu xử tử, nhưng Cố gia không biết nghĩ như thế nào, cứu đứa bé kia rồi nhốt đứa bé vào cấm địa trong Cố gia, nhưng đã biến mất một cách ly kỳ vào vài tháng trước."
Tiểu nhị lại tiếp tục nói một ít việc, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều.
Vu Hoan xua xua tay, ý bảo tiểu nhị có thể ngừng, sau khi tiểu nhị rời đi, người bàn tán về cửa vào Thần giới còn chưa dừng lại.
"Cửa vào Thần giới đã bị hủy, buổi sáng hôm nay mới truyền đến tin tức, may mắn các ngươi không đi." Không biết là ai chen vào một câu.
"Hả?"
Mọi người sôi nổi nhìn về phía người mới nói chuyện: "Sao cửa vào Thần giới lại bị hủy? Đó là cửa vào Thần giới thật sao?"
"Ai biết, người đi vào Thần giới một người cũng chưa ra ngoài, những thế lực cường giả đi vào đó, tổn thất rất lớn."
Vu Hoan nhíu nhíu mày, cửa vào Thần giới bị hủy?
Thịnh Thế làm?
Vậy Dung Chiêu...
Trong lòng Vu Hoan cảm ứng một chút, khế ước không thành vấn đề, chỉ là gọi hắn thế nào cũng không có đáp lại như cũ.
Từ sau khi nghe thấy cửa vào Thần giới bị hủy, Vu Hoan đứng ngồi không yên, một ngày không nhìn thấy Dung Chiêu, nàng sẽ không yên tâm.
Bóng đêm lạnh lẽo, Vu Hoan ngồi ở đỉnh núi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm phương xa.
Gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, cây cối xung quanh vang sàn sạt.
Vu Hoan như cảm ứng được cái gì đó, quay đầu nhìn lại phía sau.
Một bóng người màu tím đỏ từ trong bóng đêm đi tới.
"Tiểu Hoan Hoan." Linh La nhìn thấy Vu Hoan, lập tức giơ chân chạy về phía nàng, há mồm đã cáo trạng: "Hu hu Tiểu Hoan Hoan, hắn bắt nạt ta."
Vu Hoan ngơ ngác bị ôm, thân thể mềm mại kia cọ tới cọ lui trong ngực mình, ríu rít nói thành vi ác độc của Dung Chiêu.
Nhưng Vu Hoan như không nghe thấy, trong đôi mắt chỉ còn có người nam nhân đang chậm rãi đi tới kia.
Khí thế trên người hắn hoàn toàn khác với lúc trước, không còn là cái loại lạnh căm căm giống vậy chết, không có chút tình cảm nào như trước.
Hắn lúc này, như là được gió xuân thổi qua mặt cỏ, có sống động, có sức sống.
Khóe miệng Dung Chiêu chậm rãi cong lên, đứng yên trước mặt Vu Hoan, trên cao nhìn xuống nàng: "Hoan Hoan, ta đã trở về."
Giọng của hắn vẫn mát lạnh như cũ, nhưng không phải loại bình tĩnh không gợn sóng trước kia, tất cả bên trong đều là cưng chiều và dịu dàng.
Trong mắt Vu Hoan như có thứ gì đó nở rộ, khuôn mặt của Dung Chiêu từng giây từng phút khắc rõ trong trí nhớ của nàng.