(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 477: Nhất định là người ngồi kia.



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Giọng nói rất mờ ảo, âm sắc rất trong trẻo, như là nước suối chảy róc rách, duy nhất không đủ chính là không có nửa phần dao động.


Khóe miệng Vu Hoan vừa giật, lại thêm một Dung Chiêu?


Đám người áo choàng trắng vừa rồi còn hùng hổ nghe thấy giọng nói này, khí thế như là bị phất sạch, sôi nổi cúi đầu: "Tháp chủ."


Tháp chủ?


Tháp chủ Tiên Linh Tháp?


Không khí vặn vẹo một chút, một bóng người chầm chậm từ trong không khí hiển lộ ra.


Trên người hắn cũng mặt y phục cùng màu với áo bào trắng kia, những khác với áo bào trắng của đám người đó, y phục của hắn nhìn qua càng hoa lệ, càng có cấp bậc, mà đám áo bào trắng giống như là bắt chước hắn vậy.


Tóc đen dài như thác nước xõa đến bên hông.


Mặt mày hờ hững, dáng vẻ thanh quý không dính khói lửa phàm tục.


"Ta cho các ngươi tiến vào, không phải để các ngươi tới đánh nhau."


"Tháp chủ, nữ nhân trên tay hắn..." Có người đứng dậy.


Tháp chủ ngước mắt, vừa lúc vọng đến Vu Hoan trong Uyên Ương Kính, cái vẻ thờ ơ của hắn dường như bị nứt ra trong giây lát, nhưng rất nhanh hắn đã ngụy trang lại.


"Các ngươi đi ra ngoài đi."


"Tháp chủ..." Người nọ không cam lòng nhìn về phía Thịnh Thế... nữ nhân bên cạnh.


"Đi." Đám người áo bào trắng phất tay áo rời đi.


Trước khi đi còn dùng ánh mắt nhìn Thịnh Thế và Uyên Ương Kính, đều là nhất định phải có được.


"Thiên Linh Thể, bị các ngươi đạp hư đến nông nỗi này." Tháp chủ sâu kín lên tiếng: "Nàng ta ở lại, các ngươi đều đi ra ngoài đi."


Đờ mờ, còn không có ai dám nói chuyện với ta như vậy đâu!


Vu Hoan vừa định nổi bão, Dung Chiêu đã nghiêng người chặn tầm mắt của nàng: "Chúng ta đi thôi."


"Aiz... hắn hắn..." Vu Hoan chỉ chỉ phía sau.


Dung Chiêu khẽ lắc đầu.


Vậy mà Thịnh Thế cũng giống với Dung Chiêu, buông Bách Lý Vu Hoan ra: "Bách Lý cô nương, sau này còn gặp lại. Dao Nhi..."


Vu Hoan trừng hắn, Thịnh Thế chỉ lắc lắc đầu, sau đó biến mất trong không khí.


Ra khỏi Tiên Linh Tháp, Vu Hoan lập tức không nhịn được: "Chàng sợ hắn? Hắn có địa vị gì?"


"Ả ta ở đó, là an toàn nhất."


"Bách Lý Vu Hoan?"


"Ừ." Dung Chiêu nhìn Vu Hoan: "Thời gian Tiên Linh Tháp xuất hiện còn sớm hơn nàng biết đến, ở đây chỉ có một tháp chủ, chưa bao giờ đổi mới."


"Chính là người vừa rồi kia?" Vu Hoan nhíu mày, còn sớm hơn nàng biết đến, vậy chẳng phải còn sớm hơn Sáng Thế Thần sao?


Dung Chiêu gật đầu: "Rất kỳ quái đúng không? Hắn không phải Thần Thể, nhưng vẫn sống nhiều năm như vậy."


Vu Hoan lấy mặt kính đối mặt Tiên Linh Tháp, híp mắt đánh giá.


Từ bên ngoài nhìn Tiên Linh Tháp, tinh xảo tráng lệ lóng lánh như thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào nó, phản chiếu ánh sáng tráng lệ xinh đẹp.


"Nhưng mà... chúng ta đến đây làm gì?" Bọn họ không phải đến tới tìm tiểu cữu cữu chuyển thế sao?


"Vừa rồi ta nói rồi." Dung Chiêu phát hiện từ sau khi Vu Hoan khôi phục quỷ tu, chỉ số thông minh hình như luôn offline.


Vu Hoan bỗng nhiễn rũ rũ mắt: "Đi thôi, thời gian không nhiều lắm."


Dung Chiêu nhìn chằm chằm Vu Hoan trong chốc lát, mới đưa tay xách hai con thú nhỏ treo ở hai bên chân hắn thả lên đầu vai, đi ra bên ngoài Tiên Linh Tháp.


Vu Hoan bảo Uyên Ương Kính che nàng lại, không hề có hình tượng ngồi xuống đất, chống cằm, lâm vào trầm tư.


Dung Chiêu đều nhận ra nàng có chút không ổn, sao nàng có thể không nhận ra được.


"Chủ nhân... sao ngươi sẽ suy nhược đến lợi hại như vậy?" Âm thanh của Uyên Ương Kính vang lên.


"Có biết đâu." Vu Hoan thở dài, nhìn tay của mình càng ngày càng trong suốt: "Không phải là ngươi hút hết sức mạnh của ta rồi chứ?"


"Chủ nhân!" Uyên Ương Kính la to.


"Chỉ đùa một chút thôi, nghiêm túc như vậy làm gì." Vu Hoan thả tay xuống: "Cái dạng này của ta, sớm hay muộn Dung Chiêu cũng sẽ phát hiện, nhanh chóng tìm cách giải quyết thôi."


"Nhưng ngay cả nguyên nhân gì ngươi cũng không biết."


"Cũng không phải..." Vu Hoan lại lần nữa giơ tay lên, vừa rồi còn có chút trong suốt, lúc này lại bắt đầu có thật thể.


Vu Hoan nhìn nhìn hư không: "Bách Lý Vu Hoan còn chưa hoàn toàn phân rõ giới hạn với ta, nàng ta vẫn cắn nuốt linh hồn của ta như cũ."


Hiện tại bọn họ hẳn là đã rời khỏi phạm vi của Tiên Linh Tháp, kéo ra khoảng cách, Bách Lý Vu Hoan không có cách nào cắn nuốt nàng được nữa.


Quả nhiên, theo khoảng cách bọn họ kéo càng ngày càng xa, Vu Hoan cảm giác được mình đầy đủ hơn rất nhiều.


Ha...


Vu Hoan nắm chặt tay, trên mặt lộ ra ý cười tà khí.


"Tiểu cữu cữu ở đâu?" Vu Hoan sửa sang lại y phục, hỏi Uyên Ương Kính.


Cái gì Uyên Ương Kính cũng chưa nói, chỉ có một đoạn hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng.


Đó là phía Đông của Nguyệt Hoa Thành, nhìn phủ đệ hẳn là một hộ gia đình không tồi, hình ảnh ngừng ở trong một căn phòng, lúc này trong phòng có hai người.


Một người nằm trên giường, một người ngồi ở mép giường, đang bắt mạch cho người trên giường.


"Ừm... người ngồi là tiểu cữu cữu của ta?"


"Người nằm kia."


Vu Hoan: "..."


Sắc mặt của người trên giường tái nhợt, vừa thấy là biết sống không được lâu, sao sẽ là tiểu cữu cữu của nàng?


Nhất định là người ngồi kia.


Vu Hoan tự mình an ủi, nàng mới không tin nam nhân thiên tài tuyệt thế kinh diễm kia, sẽ chuyển thế trở thành một người nằm liệt trên giường, không rõ sống chết thế này.


"Chủ nhân..." Uyên Ương Kính kéo dài âm lượng, nhưng âm sắc máy móc của nó, nghe có chút vi diệu.


Đôi tay Vu Hoan che mặt: "Đừng nói chuyện với ta, ta muốn lẳng lặng."


"Mỗi một đời người đều sẽ trải qua khác nhau, mấy đời trước vì có Sáng Thế Thần phù hộ, cho nên hắn mới có thể may mắn như vậy. Hiện giờ hắn không có Sáng Thế Thần phù hộ nữa, dáng vẻ này đã là tốt lắm rồi." Uyên Ương Kính cũng mặc kệ Vu Hoan nghe hay không, lo tự mình giải thích.


Lần này, Thanh Dương Mộ chuyển đến Mộ gia, tên của hắn, vừa lúc chính là Thanh Dương.


Mộ Thanh Dương.


Là tên hiện giờ của hắn.


Dung Chiêu đưa Vu Hoan đến cửa Mộ phủ, không có đi vào, hắn an tĩnh nhìn Vu Hoan quyết định.


Vu Hoan bay ra khỏi Uyên Ương Kính, nàng cho rằng Dung Chiếu nhìn không thấy nàng, nhưng rõ ràng nàng nhìn thấy ảnh ngược trong mắt Dung Chiêu.


Hắn nhìn thấy mình.


Không chỉ là như thế, người xung quanh đều nhìn thấy nàng.


Quả nhiên nguyên nhân là bởi vì Bách Lý Vu Hoan...


"Hai vị có chuyện gì sao?" Gia đinh Mộ phủ thật sự nhịn không được tiến lên dò hỏi, hai người này đã đứng đây cả nửa ngày rồi.


Ăn mặc không tầm thường, dung mạo càng đẹp, đặc biệt là vị công tử kia, cảm giác như nhìn thấy tiên nhân.


Mà thiếu nữ hắc y này...


Hắn không nói nên lời là cảm giác gì.


Rõ ràng màu đen không thích hợp cho các cô nương mặc, nhưng mặc ở trên người nàng, lại không có chút khó chịu nào, mỗi động tác giơ tay nhấc chân, đều lộ ra khí thế người bề trên từ khi sinh ra đã có sẵn.


Gia đinh lắc lắc đầu, áp xuống kinh diễm trong lòng, lại lần nữa lên tiếng dò hỏi: "Hai vị, có chuyện gì?"


Vu Hoan hoàn hồn: "Khụ khụ... chúng ta tới tìm đại thiếu gia nhà các ngươi Thanh... Mộ Thanh Dương."


"Các ngươi cũng nhìn thấy thông cáo mà tới sao?" Gia đinh đánh giá từ trên xuống dưới Vu Hoan vài lần, y phục này sao thấy quen mắt thế nhỉ?


Thông cáo? Thông cáo gì?


Không có thấy.


"Nếu đến là vì xem bệnh cho đại thiếu gia, các ngươi trực tiếp nói cho bọn ta biết là được rồi, không cần đứng ở cửa lâu như vậy." Gia đinh thu hồi tầm mắt, lui về vị trí của mình, cũng sai người mở cửa ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.