(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 488: Tàn hồn cuối cùng của Ngọc Ninh



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Nam Cung Vân Tự bị người ta đá bay, vừa lúc rơi xuống Vu Hoan bên này, hắn ngẩng mặt lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy Vu Hoan ngồi xổm trên cây cùng Dung Chiêu bên cạnh có khuôn mặt như tiên.


Bởi vì Vu Hoan thay đổi khuôn mặt, có lẽ hắn không quen biết, nhưng Dung Chiêu, hắn lại biết.


Sao hắn lại ở đây?


Hắn ở đây cũng đại biểu Bách Lý Vu Hoan cũng ở chỗ này.


Thiếu nữ áo đen kim văn yêu mị bên cạnh lại là ai?


"Grừ!" Tiếng gầm của linh thú vang lên bên tai hắn, trên chân truyền đến một cơn đau xuyên tim.


Linh thú vẫn luôn ngâm chân hắn, 'răng rắc' một tiếng, hắn rõ ràng nghe thấy âm thanh đứt gãy của xương cốt.


Hắc ảnh bao phủ đến, cánh tay bị chế trụ, sau đó đau đớn xuyên tim, cái hộp vẫn luôn bị hắn nắm chặt ở trong tay lăn ra.


Một con linh thú nhỏ xinh lập tức ngậm cái hộp, theo thân cây bò lên, cung kính đưa đến trước mặt thiếu nữ áo đen kim văn.


Vu Hoan không có lấy, Dung Chiêu cảm ứng trước một chút, xác định không phải Thần Khí linh tinh gì đó, mới nhận lấy.


"Ngoan." Vu Hoan cười cười với con linh thú kia.


Linh thú lập tức nhảy nhót ở trên cây hai cái, thân cây run lắc một trận, lá cây ào ào rớt xuống.


Trên hộp màu đen điêu khắc hoa văn, tinh xảo mà trang trọng.


"Đừng mở ra." Giọng của Nam Cung Vân Tự bén nhọn phá tan tận trời: "Đừng mở ra."


Tay Dung Chiêu dừng lại, nhìn về phía Vu Hoan.


Vu Hoan nhướng mày, từ trên cây nhảy xuống, mấy con linh thú ngậm Nam Cung Vân Tự lập tức ngao ô lui về phía sau.


Trong lòng Nam Cung Vân Tự chấn động, đây rốt cuộc là ai.


Thế mà có thể làm nhiều linh thú thần phục?


"Bên trong là cái gì?" Giọng của Vu Hoan vẫn mềm mại như cũ, nhưng so sánh với Bách Lý Vu Hoan thì nhiều hơn vài phần sắc bén, âm sắc cũng tương đối đặc biệt, làm ai nghe qua một lần thì sẽ không quên.


"Là một sợi tàn hồn." Nam Cung Vân Tự theo bản năng phải trả lời.


Tàn hồn?


Tàn hồn của ai?


Nam Cung Vân Tự chống thân thể ngồi dậy, Nam Cung Triệt bên kia bị linh thú quấn lấy, trong lúc nhất thời cũng không tới được, hắn hít một hơi thật mạnh.


"Ngọc Ninh, là tàn hồn của Ngọc Ninh. Ngàn vạn lần đừng mở hộp ra, một khi mở ra, thế giới này xong rồi."


"Ngươi nói chính là, đồ đệ của Sáng Thế Thần?" Ngữ khí của Vu Hoan chậm rãi, mang theo một tia âm u chết chóc.


Quyết Yển và Ngọc Ninh, từ sau khi Sáng Thế Thần ngã xuống, là hai người có hy vọng bước lên Thần vị nhất.


Nhưng hai người này quyết đấu, sau đó song song ngã xuống. Đến tận bây giờ, con đường thành Thần hoàn toàn tan biến.


Mà Ngọc Ninh...


Thanh Dương gia tộc bị huỷ diệt, chính là nhờ một tay vị này mà thành.


Lúc trước nàng còn chưa tìm hắn báo thù, Ngọc Ninh đã cùng Quyết Yển ngã xuống.


Vậy mà Ngọc Ninh không chết.


Hay lắm!


"Sao ngươi biết được?" Vu Hoan ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Nam Cung Vân Tự.


"Ta..." Nam Cung Vân Tự bị ánh mắt kia của Vu Hoan nhìn chằm chằm đến mức cả người lạnh băng: "Ta nghe các trưởng lão trong tộc nói..."


Thời điểm đại chiến cuối cùng năm đó, Ngọc Ninh biết bản thân không thắng được, cho nên chia hồn phách của mình ra làm bảy.


Chia ra phong ấn ở trong bảy Thần Khí của hắn luyện chế kia.


Mà Nam Cung gia tộc ở trong một chỗ bí cảnh có được Truy Hồn Kiếm, trong đó có một sợi tàn hồn của Ngọc Ninh.


Sau khi người của Nam Cung gia phát hiện, thì nghĩ cách lấy tàn hồn trong Truy Hồn Kiếm này ra ngoài, phong ấn tại cái hộp này.


Nam Cung Vân Tự không lâu trước đây mới nghe thấy trưởng lão trong tộc đề cập đến, mà không lâu sau đó, Nam Cung Triệt đã dẫn người tới cửa muốn cái hộp đó.


Phụ thân luôn luôn yêu thương Nam Cung Triệt, lại từ chối yêu cầu của Nam Cung Triệt, ngược lại bảo hắn mang theo cái hộp rời đi.


Còn nói nhất định không thể để Nam Cung Triệt có được cái hộp, càng không thể để ai mở hộp ra.


Cho nên mới có một màn hiện giờ.


"Cha ta nói Ngọc Ninh sẽ là họa thế gian, sợi tàn hồn này chính là cách duy nhất có thể đối phó hắn. Nên nói ta đều nói, ngươi có thể buông tha cho ta không?" Nam Cung Vân Tự lộ vẻ thống khổ.


Vu Hoan nhún nhún vai: "Xin cứ tự nhiên."


"Hộp..." Nam Cung Vân Tự nín thở đồng thời lại nhìn về phía Dung Chiêu còn ở trên cây.


"Nam Cung Vân Tự, trên thế giới này ở đâu có chuyện song toàn như vậy?" Vu Hoan châm chọc cười cười: "Thừa dịp những con linh thú đó còn có một chút lý trí, nói không chừng ngươi còn có thể rời đi, nếu còn chậm trễ nữa..."


Nam Cung Vân Tự cắn răng, cha hắn từ trước đến nay không xem trọng hắn, nhưng lần này lại giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn, nếu hắn làm không tốt...


Nhìn linh thú như hổ rình mồi, trong lòng Nam Cung Vân Tự không cam nguyện, cũng chỉ có thể từ bỏ.


Hắn căn bản không có thực lực nói điều kiện với thiếu nữ trước mặt này.


Chỉ hy vọng nàng không thả tàn hồn của Ngọc Ninh ra.


"Ta muốn mang nữ nhân kia đi." Nam Cung Vân Tự chỉ chỉ Bách Lý Thanh Hoan.


Vu Hoan nhướng mày, phân phó linh thú bên cạnh người: "Mang nàng ta lại đây."


Linh thú ngao ô một tiếng, vọt tới vòng chiến bên kia, đối với linh thú vây quanh Bách Lý Thanh Hoan ngao ô vài tiếng.


Mấy con linh thú kia nhìn qua Vu Hoan bên này, sau đó tránh người ra.


Bách Lý Thanh Hoan bị dọa không nhẹ, thấy linh thú tránh đường, lại thấy Nam Cung Vân Tự cùng một thiếu nữ xa lạ ở bên nhau, trong lòng có chút hiểu hiểu, run run rẩy rẩy chạy chậm về phía Nam Cung Vân Tự.


"Vân Tự, chàng không sao chứ?" Bách Lý Thanh Hoan lao thẳng tới trong lòng Nam Cung Vân Tự, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.


Nam Cung Vân Tự lắc đầu, chịu đựng đau đớn: "Ta không sao, chúng ta đi thôi."


Bách Lý Thanh Hoan không ngừng gật đầu, nâng hắn dậy.


Nam Cung Vân Tự nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói.


Hiện tại hắn còn có thể nói cái gì?


Nếu không phải thiếu nữ này, lúc này mình không phải chết ở trong tay Nam Cung Triệt, thì cũng chết ở trong miệng linh thú.


Bách Lý Thanh Hoan khiếp nhược nhìn Vu Hoan vài lần, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng bản thân đối với khuôn mặt kia lại hoàn toàn không có ấn tượng.


Độ cong châm chọc ở khóe miệng Vu Hoan càng nặng, Nam Cung Vân Tự chính là kẻ thù của Bách Lý gia.


Bách Lý Thanh Hoan không báo thù thì thôi, thế mà còn yêu...


"Lui." Nam Cung Triệt bên kia ngăn không được, chỉ có thể lui lại.


"Ngao..."


Làm sao linh thú để nhiều đồ ăn như vậy trốn được, sôi nổi đuổi theo.


Nam Cung Vân Tự và Bách Lý Thanh Hoan cũng rời đi, nhưng mà Vu Hoan phỏng đoán, bọn họ đi không ra khỏi Thủy Vân Uyên được.


Thủy Vân Uyên không có gì nhiều chỉ có nhiều linh thú.


Nàng chỉ nói thả bọn họ rời đi, nhưng chưa nói muốn giúp hộ giá hộ tống bọn họ, có lẽ chờ đi đến nơi nàng nhìn không tới, hai người này sẽ bị linh thú vây công.


Vu Hoan không ngờ tới mình ra xem náo nhiệt, lại xem tới một chuyện lớn như vậy.


Ngọc Ninh à...


Thù của Thanh Dương gia tộc, chúng ta từ từ tới tính.


Cơ hồ không cần cố tình đi tra, Vu Hoan dùng suy đoán cũng có thể đoán ra Ngọc Ninh là ai.


Có quan hệ với Nam Cung Triệt, còn muốn dồn nàng vào chỗ chết, ngoại trừ Sở Vân Cẩm, còn có thể là ai?


Người sau lưng Thần Các kia, nhất định là Ngọc Ninh không thể nghi ngờ.


Còn Vạn Thần Trận trên bầu trời kia, có lẽ cũng có liên quan đến Ngọc Ninh ít nhiều.


Ân oán ba vạn năm trước, đến bây giờ tới giải quyết, cũng xem như tề tụ một đường.


"Dung Chiêu, ta có thù oán với Ngọc Ninh, cho nên chàng sẽ không cản ta chứ?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu.


Đầu ngón tay Dung Chiêu chà xát cái hộp màu đen trong tay, hơi hơi cong cong môi: "Ta giúp nàng."


Giọng nói trong trẻo thông suốt một đường đi thẳng vào trong lòng nàng.


Mặt này Vu Hoan lập tức dịu dàng lại.


"Ta dẫn chàng đến một nơi." Vu Hoan nhẹ giọng nói.


"Được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.