Cô ta cúi đầu, lông mi khẽ run, đỏ mặt cầm một ít đồ ăn đi về phía xe buýt.
Dưới bóng đêm, mọi người bắt đầu sôi nổi dùng cơm tối.
Chỉ là rất nhanh đã thấy Nam Tiểu Nhiễm cầm đồ ăn trở về, trong tay cầm một ít bánh mì, mái tóc dài rối tung, gương mặt đỏ ửng.
Hỏa Tình ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi:"Sao cậu lại về nhanh vậy? Hả? Sao không đưa đồ cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta chướng mắt cậu, không biết nhìn hàng như vậy?"
Đang kinh ngạc không thôi thì thấy Nam Tiểu Nhiễm liên tục lắc đầu, hai má càng lúc càng đỏ hơn, ngay cả đi đường cũng có chút lảo đảo.
"Không... không phải." Giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhẹ nhàng biện giải.
Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về người phía sau lưng Nam Tiểu Nhiễm.
Chỉ thấy, dưới bóng đêm, Túc Bạch chậm rãi bước tới.
Một thân tây trang giày da, cúc áo sơ mi trắng được khâu thủ công vô cùng tinh xảo. Khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình hờ hững, toàn thân lộ ra hơi thở cấm dục.
Có người ở bên lửa trại vừa nhìn Túc Bạch vừa âm thầm nuốt nước miếng.
Hai con ngươi màu xám tro của Túc Bạch lạnh nhạt liếc nhanh qua đám người trước mắt.
Sau khi nhìn một vòng, bước chân hơi dừng lại.
Ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ lửa trại.
Nam Tiểu Nhiễm cùng dừng chân, quay đầu, đỏ mặt, cúi đầu đi đến cạnh Túc Bạch. Giọng nói rất nhỏ: "Túc Bạch tiên sinh. Đây là... đây là đồ ăn của anh." Vừa lắp bắp nói, hai má Nam Tiểu Nhiễm vừa đỏ ửng.
Túc Bạch rũ mắt, nhìn lướt qua, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt cô ta.
Mí mắt hắn giật giật, hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Bởi vì bị hắn nhìn chăm chú nên hai má Nam Tiểu Nhiễm càng đỏ hơn.
Cô ta lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Túc Bạch.
"Túc... Túc Bạch?" Thanh âm thực nhỏ.
Theo sau, chỉ thấy đôi môi mỏng của hắn lúc đóng lúc mở: "Tên của cô là Nam Nhiễm?"
Nam Tiểu Nhiễm gật gật đầu: "Đúng vậy." Lúc nói câu này, cô ta có hơi thẹn thùng.
Túc Bạch lạnh nhạt dời tầm mắt sang chỗ khác: "Cô không thích hợp với cái tên này." Nói xong, hắn lướt qua người Nam Tiểu Nhiễm, đi thẳng vào đêm đen.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn bóng lưng rời đi của hắn, chớp chớp mắt. Thì ra hắn không phải xuống xe để ăn gì đó. Nhìn đồ ăn trong tay mình, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ mất mát.
Đang nghĩ ngợi, Hỏa Tình chạy tới, ánh mắt hiện lên tia sáng, bộ dáng vô cùng cao hứng.
"Tiểu Nhiễm, không tệ nha. Bất quả chỉ cần dựa vào dung mạo của cậu, có người đàn ông nào không quỳ gối dưới váy của cậu chứ?"
Sắc mặt Nam Tiểu Nhiễm đỏ ửng: "Cậu... cậu đang nói gì vậy?"
Hỏa Tình cười tủm tỉm: "Cậu thật sự không hiểu tớ nói gì? Anh ta thích cậu đó!"
Nam Tiểu Nhiễm lắc đầu: "Nào... nào có."
"Sao lại không có? Cậu xem đi, anh ta có từng chủ động nói chuyện với ai chưa? Cậu nhớ kỹ lại coi anh ta nhớ tới ai? Không phải chỉ nhận biết được một mình cậu sao? Hơn nữa, lúc ấy cậu bị đàn tang thi vây quanh, tình hình vô cùng nguy hiểm, anh ta đột nhiên xuất hiện, cứu cậu thoát khỏi vòng vây giống hệt cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân. Thử hỏi có anh hùng nào lại không yêu mỹ nhân?"
Hỏa Tình nói một tràng, Nam Tiểu Nhiễm vừa nghe vừa nhét đồ ăn trong tay vào tay Hỏa Tình, bộ dáng xấu hổ: "Hừ! Không nói chuyện với cậu nữa!" Nói xong, Nam Tiểu Nhiễm lập tức xách váy chạy lên xe buýt.
Chúc Băng xem một màn trước mắt, trên mặt không chút cảm xúc, nhanh chóng cầm một ít thức ăn trở về xe jeep.
Nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, đoàn người đã xuất phát tiến về phía trước.
...
(*) Thất phu vô tội, hoài bích có tội (匹夫无罪,怀璧其罪): Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình. Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại.Câu nói này bao hàm nghĩa cực thâm thúy. Tài giỏi mà không biết cách ẩn nhẫn dễ thành cái bia hãm hại cho người xung quanh ngắm tới. Con người mà, bản tính đều có chút đố kị. Ngọc sáng trong đêm tối càng dễ bị nhắm tới. Nhiều khi phải "giả dối", thông minh che đậy để bảo vệ mình