Nam Tiểu Nhiễm đứng bên ngoài xe jeep.
Túc Bạch ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn lướt qua quang cảnh ngoài cửa sổ nhưng vẻ mặt hắn lúc này không còn bộ dáng vui vẻ như ban nãy.
Hắn duỗi tay, kéo người bên cạnh vào lòng, thuận tiện sờ lấy tay cô.
Nam Tiểu Nhiễm giơ con gà nướng trong tay lên, có chút hoảng loạn: "Tôi... tôi tới đưa gà nướng." Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, xoay người nhìn ra ngoài.
Bất quá cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nam Tiểu Nhiễm đã phản ứng trước, cô ta hét lớn giống như mới bị dọa sợ.
"A!"
Con gà nướng ở trong tay rơi xuống đất.
Nam Tiểu Nhiễm tỏ vẻ hoảng sợ.
Nam Nhiễm: "..."
Cô rất dọa người sao?
Nghĩ như vậy, Nam Nhiễm vô thúc giơ tay sờ vết sẹo dài ở bên má trái của mình.
Cô cau mày, ghé sát mặt vào cửa sổ.
Nào ngờ, cô vừa cử động, Nam Tiểu Nhiễm ở bên ngoài càng thêm hoảng sợ, hai bàn chân nhanh chóng lui về sau mấy bước.
Nam Nhiễm nhíu chặt mày, cô thật sự cảm thấy rất chướng mắt với thứ này.
Túc Bạch vừa hờ hững nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Nam Tiểu Nhiễm, vừa duỗi tay kéo Nam Nhiễm về phía mình.
Đôi bàn tay tinh xảo nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên má Nam Nhiễm, sau đó dùng sức, kéo cả người cô vào lòng mình, trực tiếp cúi đầu hôn lên vết sẹo kia, hôn từng chút từng chút một, không bỏ sót một chỗ nào.
Dù Túc Bạch ôm Nam Nhiễm rất chặt nhưng lúc hôn cô thì lại rất nhẹ nhàng khiến cho Nam Nhiễm cảm thấy ngứa ngáy.
Cho đến khi hôn lên vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt của Nam Nhiễm, Túc Bạch mới nhàn nhạt mở miệng: "Tốt hơn chút nào chưa?"
Bóng tối ẩn sâu dưới đáy mắt của Nam Nhiễm từ từ biến mất, khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Ban nãy vừa thấy có người dùng gương mặt giống y hệt mình nhìn mình với ánh mắt hoảng sợ, Nam Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Túc Bạch giơ tay kéo cửa sổ lên, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở trong xe.
Mà Nam Tiểu Nhiễm ở bên ngoài chỉ biết ngây người đứng im một chỗ.
Vừa rồi... lúc Túc Bạch hôn vết sẹo xấu xí của cô gái mù kia, động tác vô cùng ôn nhu, vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút một giống như đang hôn một món bảo vật quý hiếm, hoàn toàn không phải làm cho có lệ.
Nam Tiểu Nhiễm theo bản năng sờ mặt của mình.
Cô gái kia lớn lên thật sự rất giống cô ta, chỉ khác ở chỗ trên mặt cô ấy có một vết sẹo dài, còn cô ta thì không.
Đôi mắt của cô ấy hình như cũng không bị sao, vậy tại sao lúc nào cô ấy cũng phải che mắt?
Cố tình làm như vậy?
Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt váy của mình.
Túc Bạch thà chọn một cô gái có vết sẹo trên mặt cũng không muốn chọn cô ta?
Vì sao?
Rõ ràng hai người bọn cô đều có một khuôn mặt giống nhau như đúc.
Rõ ràng, gương mặt của cô ta hoàn hảo không bị gì, đáng lý sẽ thu hút hắn hơn mới đúng.
Chẳng lẽ bởi vì Hàm Linh Phi chủ động nên mới thu hút được Túc Bạch?
Trong lòng Nam Tiểu Nhiễm có đủ mọi tư vị cảm xúc.
Ban đêm.
Cuối cùng nhóm năm người đi thu thập tin tức cũng đã trở lại.
Bất quá lúc đi là năm người nhưng khi trở về chỉ còn lại ba người. Ngay cả chiếc xe lúc bọn lên đường cũng không thấy đâu.
Có một người đang hôn mê được Chúc Băng và Hoắc Tư đỡ về.
Nhìn qua thì Chúc Băng và Hoắc Tư chỉ hơi mệt chứ không bị thương.
Đội trưởng lập tức nói: "Nhanh! Nhanh! Mau tới giúp!"
Một đám người sôi nổi vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Đường Minh và Đường Thanh đương nhiên cũng chạy tới xem, vừa thấy gia chủ nhà mình không bị thương thì nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Hoắc Tư giao người đang hôn mê cho người khác rồi nhanh chóng đi đến trước mặt đội trưởng.
Vẻ mặt đội trưởng nghiêm túc: "Tình huống thế nào?"
Hoắc Tư đơn giản thông báo: "Không lạc quan lắm, bên ngoài có tang thi cấp cao bảo vệ. Chúng tôi vừa đến gần đã bị phát hiện. Hai người khác bị tang thi cắn trúng, chết ngay tại chỗ."
Hắn vừa dứt lời, Chúc Băng cũng đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Đội trưởng, buổi tối hôm nay sắp xếp lại một chút, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho anh biết."