Nam Nhiễm vịn tay vào cửa xe, hai tay nắm chặt thành quyền, vì quá dùng sức mà ngón tay của cô chuyển thành màu trắng.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Túc Bạch, miệng của hắn lúc đóng lúc mở nhưng cô lại không nghe được hắn đang nói gì.
Nam Nhiễm hơi há mồm: "Thuốc của em, ném."
Trong mắt của cô thì cô vẫn đang dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện nhưng trong mắt người khác, giọng nói của Nam Nhiễm lại suy yếu đến dọa người, sắc mặt thì trắng bệch, mái tóc tán loạn che đi vết sẹo trên mặt cô.
Tuy giọng điệu của Nam Nhiễm yếu ớt, mỏng manh như tơ nhện nhưng Túc Bạch vẫn nghe rõ ràng từng chữ một.
Túc Bạch hơi cau mày: "Thuốc gì?"
Nam Nhiễm chỉ có thể thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, còn một chữ cũng không nghe được.
Cô rũ mắt, chớp mắt một cái, mở cửa tự mình bước xuống xe.
Cái loại cảm giác đau thấu tim này đang từ từ lan ra khắp người cô.
Hai con ngươi của Nam Nhiễm đen nhánh, sâu thăm thẳm nhìn qua giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Nam Nhiễm dựa người vào xe, bước từng bước về phía trước, nghiến răng nghiến lợi cái chú nguyền rủa đáng ghét này... chỉ mới đi được hai bước cô đã cảm thấy cả người mệt mỏi như đi mười vạn dặm.
Cô cúi đầu, mới bước thêm một ước đầu đã đụng vào lòng ngực Túc Bạch.
Hắn duỗi tay ôm cả người như lung lay sắp ngã của cô vào lòng.
Nam Nhiễm nhịn không được rên lên một tiếng.
Đau quá!
Hắn vừa chạm vào người cô, cô liền cảm thấy đau như bị người ta bóp nát xương cốt.
Túc Bạch nghe tiếng rên của cô, cả người căng cứng, rũ mắt.
"Thuốc ở đâu?" Vừa hỏi, hắn vừa giảm lực trên tay lại.
Bởi vì không dám dùng quá nhiều sức cho nên khó khăn lắm Túc Bạch mới kéo được cô vào lòng mình, giữ cho cô không bị ngã.
Không biết có phải do bị mất đi thính giác hay không mà Nam Nhiễm cảm thấy cơ thể cô bây giờ đau hơn nhiều so với lúc mới đến vị diện này.
Nam Nhiễm cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Đã rời đi sáu ngày, nếu bây giờ trở về cũng phải tốn hết sáu ngày.
Hệ thống nãi thanh nãi khí mở miệng: [ký chủ, con đường ngắn nhất từ đây trở về đó phải mất đến năm ngày.]
Nam Nhiễm cắn môi, xem ra cô phải nhịn đau cho đến khi cơn đau tự động hết mới thôi.
Bất quá cô vừa tự lên tinh thần cho mình xong thì đột nhiên tiểu hắc cầu xuất hiện, xoay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.
Sau đó nó phát ra một tiếng động kỳ quái rồi liên tục xoay tròn giữa không trung.
[Lạch cạch]
Một viên thuốc nhỏ màu trắng rơi trên đầu Nam Nhiễm.
May mắn biết nó không phải động vật nếu không còn tưởng nó...
Túc Bạch nhặt viên thuốc kia lên, quan sát sắc mặt tái nhợt của Nam Nhiễm rồi nhìn tiểu hắc cầu.
Tiểu hắc cầu luôn đi theo bên cạnh Nam Nhiễm.
Tuy nó hay làm ra một số chuyện ngu xuẩn nhưng nó tuyệt đối sẽ không hại cô.
Nghĩ như vậy, Túc Bạch lập tức nhét viên thuốc kia vào trong miệng Nam Nhiễm.
Ba phút sau.
Nam Nhiễm mở to mắt, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tinh thần khôi phục lại như ban đầu.
Mái tóc ướt đẫm dán sát vào mặt cô.
Nam Nhiễm tò mò nhìn dạ minh châu: "Sao anh lại có thuốc?"
Túc Bạch thấy cô đã khỏe hơn, hai hàng lông mày đang cau chặt dần dần thẳng ra, nhàn nhạt nói: "Tiểu hắc cầu của em cũng khá có ích."
Vừa nói vừa thử dùng sức ôm lấy Nam Nhiễm.
Thấy lần này cô không còn lộ ra vẻ mặt thống khổ nữa mới hoàn toàn ôm chặt cô vào ngực mình.
Nam Nhiễm nghiêng đầu, nghe hắn nói.
Hiện tại, tai trái của cô có thể nghe được vài âm thanh nhưng tai phải thì vẫn không thể nghe được bất kì tiếng động nào.
Hệ thống mở miệng giải thích: [ký chủ, thuốc giảm đau chỉ có tác dụng giúp cô giảm đau đến mức này. Tai phải của cô bị điếc hoàn toàn còn tai trái thì bị tổn thương, nếu người khác nói quá nhỏ hay khoảng cách nói chuyện giữa hai người quá xa thì cô cũng không thể nghe được người đó đang nói gì.]
Nói xong hệ thống lại thở dài.
Rõ ràng giọng nói là của một đứa trẻ nhưng tiếng thở dài của nó lại giống một lão già.