Trương đại ca cau chặt mày nhưng khi nhìn đến gương mặt xinh đẹp kia của Nam Nhiễm thì vẫn xua tay.
"Được rồi, ký đi."
Chỉ là hiện tại giọng điệu của hắn ta không còn khách khí như lúc đầu nữa mà nghe ra có chút khó chịu.
Nam Nhiễm nắm chặt bản hợp đồng kia, rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Đó là hai mươi vạn?"
Trương đại ca nhìn chằm chằm Nam Nhiễm: "Một đồng cũng không thiếu, cô có thể tự mình kiểm tra." Dứt lời, hắn ta dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn thu một chút lợi tức trước." Khi nói, ánh mắt của hắn ta mang theo tia dâʍ ɖu͙ƈ khó mà che dấu. Hắn ta cười rộ lên, tiếng cười nghe có chút quái dị.
"Cởi đi." Vừa nói vừa giơ tay muốn xoa đầu Nam Nhiễm, ý cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn, "Cởϊ qυầи áo ra sẽ được hai mươi vạn, không thể không nói tốc độ kiếm tiền của mấy người phụ nữ các cô thật nhanh. Đàn ông chúng tôi trăm đắng ngàn cay kiếm tiền cuối cùng tiền kiếm được lại rơi vào tay của mấy người phụ nữ các cô."
Hắn ta vừa nói xong, hai tên đằng sau cũng cười lớn.
"Đại ca nói rất đúng!"
Vừa nói, không biết tại sao hai người kia lại bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Trương Vũ Huyên đã sớm nhận thấy tình hình không tốt nên cố ý trốn ra đằng sau cây cột chờ đợi.
Trương đại ca duỗi tay tháo thắt lưng của mình ra.
Sau đó lại cởϊ qυầи, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ lắc lư trong phòng khách.
Ánh mắt dâm tà dừng trước ngực Nam Nhiễm.
Vừa bước lên vừa nói: "Cô tốt nhất đừng có phản kháng nếu không một đồng cô cũng không nhận được." Ngữ khí của hắn ta vô cùng tự tin, không hề có chút sợ hãi nào.
Bất quá, khi tay của hắn ta sắp chạm vào người Nam Nhiễm thì [bốp] một tiếng.
Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay của hắn ta.
Nam Nhiễm nghiêng đầu nhìn Trương đại ca.
Vẻ mặt thản nhiên, không hề có chút biểu cảm gì gọi là sợ hãi, thậm chí còn đánh giá ngược lại hắn ta...
Đôi môi phấn hồng khẽ cong.
Trương đại ca nheo mắt: "Không muốn tiền nữa?" Hắn ta mới nói xong, [rầm] một tiếng, trực tiếp bị đạp bay ra ngoài, mặt đập trúng chân bàn bằng gỗ.
...
Toàn trường rơi vào yên tĩnh.
Qua một lúc sau hai tên thuộc hạ to con kia mới lấy lại phản ứng, bọn chúng nhanh chóng nhào về phía Nam Nhiễm.
Ba phút sau, hai tên thuộc hạ kia cũng theo chân đại ca của bọn chúng ngã lăn quay ra đất, đầu chảy đầy máu, cả người không còn sức lực để bò dậy.
Nam Nhiễm lắc lắc cổ vài cái.
Sau đó, cô nhặt khăn tắm rơi trên đất lên, quàng qua vai mình rồi dùng lực kéo ghế dựa đến trước mặt tên Trương đại ca kia.
Chân ghế ma sát với mặt đất tạo thành tiếng [két] [két] chói tai.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn Trương đại ca một cái.
Trương đại ca có chút hoảng loạn: "Cô, cô muốn làm gì?" Tiếng nói vừa dứt, Nam Nhiễm đã giơ một ngón tay lên để ở giữa môi.
"Tốt nhất không nên phản kháng, nếu không đừng trách tôi đánh chết anh."
Nói xong, ánh mắt của cô lại dừng trên bộ vị của Trương đại ca, đôi môi phấn hồng cong lên nở nụ cười tà ác.
Tiếp theo, Nam Nhiễm khiêng ghế dựa lên cao, không chút do dự đập xuống.
[Ầm!]
"A!!!" Tiếng hét tê tâm phế liệt vang vọng cả biệt thự của Trương Vũ Huyên.
Máu chảy ra từ bộ vị giữa hai chân của Trương đại ca, lan ra sàn nhà trắng tinh. Màu đỏ của máu đối lập với màu trắng của gạch, trông vô cùng chói mắt.
Tất cả đàn ông có mặt trong phòng nhìn một màn này, hai chân không hẹn cùng run lên giống như người bị thương chính là bản thân mình.
Trương đại ca nằm trên đất, cả người co thành hình con tôm, đau đến mức mặt trắng bệch, chỉ còn lại hơi thở nhỏ nhoi.