Chủ bá đối diện cũng nói lắp: "Đại... đại thần?"
Từ lúc này cho đến một tiếng sau, không ai còn dám mở miệng nói chuyện.
Cục diện nhanh chóng chuyển biến, đội của Nam Nhiễm đang từ vị trí bị động phòng ngự chống cự đổi thành toàn diện phản sát.
Hai tay của Hoắc Ngôn đặt trên bàn phím, tầm mắt dán chặt vào màn hình.
Qua một lúc mới nghe anh nhàn nhạt một câu: "Sao? Nếu anh không tới tìm em thì em sẽ chia tay anh?" Thời điểm hỏi câu này, Hoắc Ngôn lại một lần nữa gϊếŧ chết cái tên nam chủ bá đòi Nam Nhiễm làm nũng gọi hai tiếng ca ca ở khu đánh quái.
Nam Nhiễm im lặng, không đáp. Hiện tại, cô thật sự không muốn nói chuyện với dạ minh châu.
Từ khi Hoắc Ngôn xuất hiện, số lượng người vào xem phát sóng trực tiếp càng lúc càng tăng cao, không hề có dấu hiệu dừng lại, làn đạn bị mọi người bao thầu không nhìn thấy mặt của các chủ bá khác. Nhưng bởi vì có quá nhiều vào phòng cùng một lúc nên đã khiến cho phòng phát sóng trực tiếp của Nam Nhiễm bị chậm lại.
Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt lên đĩa đồ ăn ở bên cạnh, cô duỗi tay, cầm lấy đồ ăn đưa về phía mình.
Nam Nhiễm khom lưng cắn một miếng đùi gà, hương vị tươi ngon, cay nồng của thịt gà bao trùm cả khoang miệng, ăn thật sự rất ngon.
Trên người Nam Nhiễm mặc một bộ đồ phục trang hình con thỏ trông rất đáng yêu. Chiếc váy màu đen rất ngắn, chỉ đủ che qua đùi một chút, phần váy ở thân trên ôm sát ngực, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, tinh xảo. Trên đầu còn cài một cái băng đô tai thỏ, làm cho tổng thể trông vừa đáng yêu vừa mê người.
Nhưng vừa mới cắn được hai miếng đã cảm thấy hông bị ai giữ chặt, sau đó, cô bị Hoắc Ngôn kéo vào lòng, ôm chặt.
Đùi gà vẫn vững vàng nằm gọn trong tay Nam Nhiễm.
Hoắc Ngôn nhìn bộ quần áo trên người cô, chiếc váy ngắn tủn để lộ đôi chân dài miên man. Đến lúc này, khuôn mặt vạn năm xa cách kia cuối cùng cũng xuất hiện cảm xúc khác lạ, anh hơi cau mày, động tác chơi trò chơi cũng dừng lại, giọng điệu cực lạnh: "Mặc loại quần áo này để livestream?"
Động tác của anh có chút cường ngạnh, Hoắc Ngôn cầm cái thảm ở bên cạnh qua, rồi quấn chặt cả người Nam Nhiễm vào trong thảm.
Nam Nhiễm bị khóa lại trong thảm, còn không quên cắn hai miếng đùi gà.
Trước khi hắn tới, bởi vì cô bực hắn nên mỗi lần nhớ tới hắn đều tức đến no cả bụng. Cũng vì thế mà mấy món này cũng không còn hấp dẫn cô như bình thường. Nhưng hắn vừa đến, không biết tại sao mà cô không còn cảm thấy buồn bực hay tức giận nữa.
Vốn dĩ cô còn đang định dạy cho dạ minh châu một bài học để hắn biết rõ ai mới là chủ nhân nhưng ý tưởng này đã biến mất ngay từ lúc hắn xuất hiện trước mặt cô.
Sau đó... cô lại cảm thấy đói bụng.
Còn Hoắc Ngôn, anh vẫn cau mày, tầm mắt lãnh đạm nhìn thoáng qua mặt của Nam Nhiễm.
"Xem ra lúc anh không ở đây, em sống rất tốt."
Hành động của hai người đã làm cho mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp sợ đến ngây người.
Đây vẫn là vị đại thần lạnh nhạt, xa cách bọn họ biết ư?
[Đại thần đang làm gì vậy? Ghen rồi?]
[A! Đại thần, đừng mà! Anh nhìn em đi!]
[Má ơi! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đại thần nói nhiều như vậy!]
[Lời này của đại thần, sao càng nghe càng cảm thấy kỳ vậy nhỉ?]
[Đột nhiên tôi lại cảm thấy có hơi nể phục vị nữ chủ bá này, vậy mà có thể mê hoặc đại thần đến mức độ này.]
[A! Đại thần thật đẹp trai! Động tác này cũng quá bá đạo đi?]
Đương nhiên đây chỉ là một bộ phận nhỏ, còn những người khác thì đố kỵ đến đỏ mắt đang hăng say mắng Nam Nhiễm là cái đồ trà xanh hồ ly tinh.
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn, sau đó bỗng nhiên cô dựa sát vào người anh, cắn một cái lên môi của anh.
Vì dùng sức nên chỗ bị Nam Nhiễm cắn đều sưng lên, xanh xanh tím tím một mảng lớn.
Nam Nhiễm thấp giọng nói: "Sau này nếu anh còn quăng em ở giữa đường thì em sẽ nhốt anh lại, đừng có mơ em sẽ bỏ qua cho anh."