[Quyển 3] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Tình Nhi Nữ

Chương 2: Thiên Đường Hay Địa Ngục Trung





Tối hôm sau Nữ Thần Y đang quét sân Tế Độ lại đến.

Nữ Thần Y không trông thấy chàng ngay, nàng đang cảm thấy toàn thân bải hoải, trán đẫm mồ hôi bèn đứng dựa vào thân cây bạch quả nghỉ một chút.

Chả là một canh giờ trước nàng đã giặt xong đồ và đáng lẽ được về phòng nghỉ ngơi như bao cung nữ khác, nhưng Yên Hồng lại bảo nàng phải thu dọn cho sạch những chiếc lá rơi ở trong sân rồi mới được đi ngủ.


Khổ nỗi trong những ngày này lá cây rụng thật nhiều.

Nàng vất vả quét sân, những tưởng có thể quét sạch lá vàng ở khoảnh sân này thì khi quay đi lá vàng lại rơi đầy khoảnh sân ấy nữa.

Tế Độ cầm một cây chổi đến trước mặt Nữ Thần Y, nói:
- Chuyện gì?  Chưa thấy nam nhân quét sân bao giờ à?  Nàng về phòng ngủ đi.

Vẫn câu nói của ngày hôm qua, nhưng Nữ Thần Y không về phòng, tiếp tục cúi xuống quét sân.

Tế Độ nói rồi cũng không nói gì thêm, lặng lẽ cùng nàng dọn dẹp đống lá khô.


Liên tiếp những ngày sau ngày nào Tế Độ cũng đến.

Đều đặn như một thói quen, cứ mỗi lần chiêng điểm canh hai Nữ Thần Y hướng về Trường Tinh môn lại thấy bộ quan phục màu xanh dương của chàng hiện ra.

Và trong những ngày đó, có một lần Nữ Thần Y vừa quét sân vừa hỏi:
- Như vầy cũng được hay sao?  Một mệnh quan triều đình lại cầm chổi quét sân, trên mình đầy vẻ phong trần vất vả, không biết người ta nhìn thấy sẽ nghĩ gì nữa?
Tế Độ không ngừng tay, đáp:
- Nghĩ gì mặc họ, ta cần gì quan tâm.

Nữ Thần Y nghe Tế Độ trả lời, nàng ngừng tay lại ngẩng đôi mắt lên nhìn chàng.

Nàng tiếp xúc ngay với ánh mắt đang nhìn xuống nàng, ánh mắt đó, sao mà thương yêu, sao mà nồng ấm, thật là hàm chứa biết bao tình cảm dịu dàng trong đó, khiến trái tim nàng tự nhiên đập mạnh và nàng cảm thấy hai má nóng bừng, vội quay đi.


Mặc dù Nữ Thần Y quay lưng về phía Tế Độ nhưng nàng cũng gần như lọt thỏm trong lồng ngực vạm vỡ của chàng.

Một vài sợi tóc của Nữ Thần Y bị gió thổi phớt vào mặt Tế Độ khiến chàng cảm thấy rạo rực trong người.

Lúc này mọi lo âu về những gì Tân Nguyên nói dường như tan biến cả, chàng chỉ ước có thể ôm choàng lấy nàng.

(còn tiếp).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.