Tiệc tan, Tề Thiêm Xuân và các thiết vệ cùng bàn bạc chuyện quan trọng, nhưng Thiêm Hạ chẳng hề quan tâm vấn đề minh chủ này chút nào, lúc nào hắn cũng nhớ tới Đại Mao còn đang ở Ỷ Hương Uyển.
Tiểu Bảo sao có thể không hiểu tâm tư của hắn, thừa dịp sau khi thọ yến kết thúc đông người, kéo Thiêm Hạ chuồn khỏi Sa phủ.
“Tiểu Bảo, chúng ta tới chỗ kia…”
Tiểu Bảo cười với hắn, chìa tay.
Thiêm Hạ ngạc nhiên, khuôn mặt ửng hồng, đưa tay cho đối phương nắm, sau đó hai người tay trong tay tới Ỷ Hương Uyển dò xét một lần nữa.
Hai người vui vẻ đi đến Ỷ Hương Uyển, nói không hết cảm giác hạnh phúc.
Mặc dù đã là buổi chiều, bên trong Ỷ Hương Uyển vẫn vắng vẻ ảm đạm, các cô nương đều chưa ngủ dậy, chỉ có hai tạp dịch tinh mắt nhận ra hai vị thần tài này, vội nghênh đón đưa bọn họ vào trong.
Tú bà dường như cũng mới ngủ dậy, tuy nhiên vừa mới trông thấy Tiểu Bảo và Thiêm Hạ lập tức đon đả: “Hai vị thiếu gia lại đến nữa rồi!”
Thiêm Hạ rất ghét tú bà này, mở miệng: “Mau đưa…” Đại Mao ca ca nhà ta ra đây.
May mà Tiểu Bảo ngăn kịp: “Chỗ này của các ngươi cũng không tệ lắm, chúng ta trước muốn nghỉ ngơi một lát, hôm nay sẽ gọi nhiều tiểu quan hơn nữa!”
Tú bà cười tươi như hoa, còn chưa kịp nói đã nghe thấy thanh âm trong trẻo: “Không ngờ Sở huynh, Thiêm Hạ huynh đệ cũng có nhã hứng này!”
Theo giọng nói, từ bên trong một vị công tử thanh tú thong thả bước đến, chính là cửu thiếu gia của Khanh gia.
Tiểu Bảo khẽ cau mày, lại là người này, hắn không tham gia thọ yến vớ vẩn kia mà đến đây phóng đãng? Hay là còn có ẩn tình gì khác?
Thiêm Hạ thấy Khanh Cửu xuất hiện ở kỹ viện, trong lòng càng xem thường thêm vài phần. Ầy, hắn quên mất Tiểu Bảo nhà hắn tối hôm qua cũng tới đây phiêu kỹ, mặc dù không thành công.
Khanh Cửu liếc thấy hai người tay trong tay, gân xanh ở huyệt thái dương hơi nổi lên, nhưng trên mặt vẫn tươi cười niềm nở, ôn hòa nói: “Chi bằng mọi người cùng tới uống một chén”
Tiểu Bảo vốn mang lòng cố kỵ đối với Ỷ Hương Uyển kỳ quái này, thầm nghĩ chi bằng bắt đầu từ Khanh Cửu này.
Liền đáp: “Hảo, vẫn là câu cũ, mời trước không bằng ngẫu nhiên gặp mặt!”
Thiêm Hạ hơi bĩu môi, tuy nhiên vẫn đi cùng, chỉ là cứ kè kè bên người Tiểu Bảo, khe khẽ nhắc y nói: “Chúng ta còn có chuyện khác, họ Khanh kia không phải người tốt…”
Tiểu Bảo khóe miệng hơi giương lên, nhìn vẻ mặt đầu gỗ nói chuyện thật nghiêm túc, khẽ nhéo tay hắn, cũng sát lại gần nói: “Ta chỉ tốt với ngươi mà thôi”. Hài lòng quá đi.
Thiêm Hạ đỏ mặt, dù vậy, trong lòng thật ngọt ngào, ha ha, Tiểu Bảo thật tốt.
Hai người chìm đắm trong mật ngọt hoàn toàn không chú ý tới Khanh Cửu dẫn đường phía trước đã nhẫn nhịn tới sượng mặt.
Ba người tới một phòng phía trong, bố trí khá tao nhã, xem Khanh Cửu có vẻ rất quen thuộc, dường như thường ra vào chỗ này, Tiểu Bảo cười hì hì nói: “Không nhìn ra, Khanh huynh là một cao thủ nơi phong nguyệt a!”
“Đâu có đâu có, Khanh gia ta hiện nay buôn bán trang sức son phấn, các cô nương của Ỷ Hương Uyển này đều là trăm người chọn một, rất rành rẽ về những thứ đó, bởi vậy ta thường tới đây gặp các nàng”
Tiểu Bảo cười cười, cũng không tiếp tục hỏi, cùng Thiêm Hạ hai người ngồi xuống.
Mấy tiểu cô nương ăn mặc trang phục nha hoàn tiến vào hầu rượu, điểm tâm mang đến cũng vô cùng tinh xảo, mùi hương xông thẳng vào mũi, Thiêm Hạ mặc dù không thích Khanh Cửu, nhưng đối với thức ăn ngon thì luôn là ai đến cũng không từ chối.
“Đây đều là cung đình bí phẩm, không dễ được nếm thử”. Khi Khanh Cửu nói, mắt nhìn Thiêm Hạ, lộ ra chút chờ mong, hiển nhiên là có ý lấy lòng Thiêm Hạ mê ăn.
Tiểu Bảo cảm thấy có chút kỳ quái, những món ăn này xác thực là đặc biệt, nhưng Ỷ Hương Uyển cho dù tốt đến đâu cũng bất quá là một kỹ viện, Khanh Cửu sao có thể chuẩn bị được mấy thứ này ở đây?
Thế nhưng y thấy Thiêm Hạ len lén liếc y rồi lại nhìn đống điểm tâm kia, như là đang hỏi y, ta có thể ăn không?
Khó có được đầu gỗ còn có thể nhịn không ăn mà hỏi mình, Tiểu Bảo nói nhỏ: “Đều là món ngon, ăn đi”
Thiêm Hạ lập tức vui vẻ ra mặt, vốn lo lắng Tiểu Bảo sẽ không vui, vừa nãy rõ ràng bảo y phải cẩn thận Khanh Cửu, giờ mình lại muốn ăn đồ của Khanh Cửu, chẳng phải là quá mất mặt.
Hắn vừa cầm điểm tâm trong tay, cắn từng miếng từng miếng một, vừa nhìn về phía Khanh Cửu hơi gật đầu, tỏ ý cảm tạ. Dù sao ăn của người rồi tất khó mở miệng!
Khanh Cửu nhìn hai thiếu niên trước mặt thân mật khăng khít, trong lòng thực khó chịu, nhưng tuyệt đại tiểu mỹ nhân Thiêm Hạ lần đầu tiên gật đầu với mình, liền cảm thấy vì hắn làm tất cả đều đáng giá.
“Tiểu Bảo, thực sự ngon lắm, ngươi cũng ăn a!”
Tiểu Bảo liền cầm lấy một miếng ném vào miệng, quả là thượng phẩm.
Khanh Cửu trong mắt hiện lên chút gì đó, sau khi trò chuyện một lúc, nói: “Mấy cô nương bên kia còn chờ ta, ta đi một lúc sẽ trở lại, hai vị cứ tự nhiên”
Thiêm Hạ còn đang đầy miệng thức ăn, gật đầu qua loa.
Tiểu Bảo vỗ lưng cho hắn, nói: “Ăn từ từ thôi, nếu ngươi thích sau này nhất định sẽ làm cho ngươi”
Thiêm Hạ nhìn Tiểu Bảo, chớp chớp mắt, có lẽ Tiểu Bảo không thích ta ăn đồ của Khanh Cửu, vì thế liền bỏ điểm tâm xuống bàn, quệt mồm: “Ta có thể không ăn”
Tiểu Bảo không thích hắn hiểu lầm, nói lớn: “Ngươi không ăn nhưng ta ăn, thứ ngon như vậy lại có người không muốn ăn a!” Nói rồi giành lấy chiếc đĩa.
Thiêm Hạ tính tình trẻ con, vừa nhìn thấy Tiểu Bảo muốn cướp đồ ăn cũng lập tức nhào đến giành lại, hai người quậy một trận vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau, mấy nha hoàn lại tiến vào, bưng tới một ấm trà, nói đây cũng là cống phẩm triều đình.
Thiêm Hạ lập tức rót một chén uống, mặc dù nóng nhưng hương vị rất tuyệt, liền uống thêm mấy chén nữa, Tiểu Bảo khá thích phẩm trà, cũng nếm mấy ngụm, quả nhiên là cực phẩm.
Hai người lại đợi thêm một lúc nữa nhưng Khanh Cửu vẫn chưa quay lại, Thiêm Hạ muốn đi xem Đại Mao, vừa đứng dậy thân thể liền lảo đảo. “Tiểu Bảo ——” hắn gọi một tiếng yếu ớt, mắt muốn nhắm lại.
Tiểu Bảo sải bước đỡ lấy hắn ngã vào lòng.
Thiếu niên trong lòng trên mặt mờ mờ sắc vàng, chẳng nhẽ trúng độc?
Khanh Cửu, Khanh gia.
Tiểu Bảo chột dạ, sao mình có thể sơ suất như vậy, rốt cuộc độc được hạ vào đâu? Điểm tâm hay nước trà? Hay là không khí?
Y thử gọi: “Tiểu Hạ!”
Mi mắt Thiêm Hạ hơi rung động nhưng vô lực nâng lên.
Chẳng lẽ hắn chưa mất thần trí, chỉ không còn sức cử động?
Tiểu Bảo thấy mí mắt hắn rung động mãi, biết lá gan hắn không lớn, lo hắn sợ hãi, vội khẽ giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có ta ở đây”
Y nói xong, quả nhiên Thiêm Hạ dần bình tĩnh trở lại.
Tiểu Bảo vận công thăm dò xung quanh nhưng không có lấy một người, y ôm Thiêm Hạ ra sau bình phong trong phòng, thầm nghĩ, Khanh Cửu ngươi giỏi, tưởng rằng thế nhân đều sợ độc của Khanh gia ngươi sao? Dám chọc đến ta! Còn dám động đến Tiểu Hạ của ta, đừng trách ta phá ngươi tới trời long đất lở.
Người ngoài sợ độc của Khanh gia, nhưng Sở Tiểu Bảo từ lúc ra khỏi bụng mẹ đã nếm qua độc của Khanh Tam tiểu thư, sau uống máu Sở Lam giải trừ độc tính, từ nhỏ chính là một thân bách độc bất xâm.
Không cần phải nghi ngờ, máu y chính là dược vật giải độc tốt nhất trong thiên hạ, y dùng móng tay quệt qua cổ tay tựa như lưỡi dao sắc bén xẹt qua, máu tươi chảy ra, lật cổ tay lại để máu chảy vào miệng Thiêm Hạ.
Ước chừng vừa đủ y mới dịch tay đi, bế huyết mạch trên cổ tay lại để máu ngừng chảy.
Tiểu Bảo một mặt lau đi vết máu bên miệng Thiêm Hạ, một mặt âm thầm tính toán, kẻ đứng đằng sau Ỷ Hương Uyển này nói không chừng chính là Khanh Cửu, không ngờ họ Khanh bộ dạng nhã nhặn vậy mà cũng là một kẻ bại hoại, lại có thể đi làm một tên buôn người bức lương vi xướng, xem ra Khanh Tam tiểu thư năm đó đã không dạy bảo ấu đế tử tế.
“Ưm ——” Thiêm Hạ khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng mở được mắt, mở miệng câu đầu tiên là, “Tiểu Bảo, ta vừa ăn cái gì?”
Tiểu Bảo cười tinh nghịch, đang định nói dối, không ngờ Thiêm Hạ bình thường lù khù thế mà lúc này lại rất tinh tường, nhìn thấy vết thương trên cổ tay y, lập tức kêu lên ——
“Tiểu Bảo, ngươi, ngươi… ta… Chẳng lẽ là máu của ngươi? Ta… uống rất nhiều”
Hắn không hiểu sao mình lại thấy choáng váng, đầu óc thanh tỉnh nhưng tay chân không thể cử động, lo sợ cuống cuồng chẳng biết làm thế nào, Tiểu Bảo cho hắn uống thứ thuốc gì đó, ấm nóng lại có mùi máu, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị ngọt không gì sánh bằng, nhịn không được uống vào mấy ngụm.
Đúng là máu của Tiểu Bảo sao?
Tiểu Bảo đột nhiên nhíu mày, che miệng hắn lại, nói nhỏ: “Khanh Cửu đã trở lại, ngươi giả bộ vẫn bị trúng độc, chúng ta tương kế tựu kế, khám phá chân tướng, cứu Đại Mao của ngươi”
Thiêm Hạ chưa kịp hỏi vì sao máu của Tiểu Bảo lại có thể giải độc, vừa nghe có thể cứu người, còn phải giả bộ trúng độc, lập tức lên tinh thần, hoảng sợ mới nãy đã sớm biến mất không còn dấu vết.
“Ngươi xem ta giả bộ có giống không?” Thiêm Hạ nhắm nghiền hai mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiểu Bảo trong lòng rất muốn cười lớn, nhưng y cũng thừa biết Tiểu Hạ không biết giả vờ, thôi thì tùy cơ hành sự.
Tiếng bước chân của Khanh Cửu truyền đến, y cũng giả bộ trúng độc, ôm Thiêm Hạ ngã trên đất.
Thiêm Hạ vô cùng khẩn trương, nghe tiếng bước chân của Khanh Cửu đến sát bên mình mới dừng lại, tim đập thình thịch.
Đã sớm biết người này không phải người tốt, Tiểu Bảo còn không tin, ngươi xem! Hắn nói thầm trong lòng.
Lúc này, Khanh Cửu nhìn Thiêm Hạ, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ si mê, gã vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt Thiêm Hạ, người đẹp nhớ thương từ rất lâu rồi a!
Thiêm Hạ bị ngón tay gã chạm vào tức thì muốn nhảy dựng lên, lưng bị ngón tay Tiểu Bảo khẽ chọc mới nhẫn xuống.
Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn đại mưu, hắn hiểu.
Khanh Cửu thấy hai người ngã nằm trên đất vẫn còn dựa vào nhau sát sạt, cánh tay Tiểu Bảo còn ôm lấy vòng eo Thiêm Hạ, cảm thấy không gì chướng mắt bằng, một cước đá văng Tiểu Bảo đi. Lại thấy lông mi đại mỹ nhân Thiêm Hạ không ngừng rung rung, trên mặt hiện lên nét tức giận nhàn nhạt, gã càng thêm đắc ý, đây là bí độc của riêng nhà gã, người trúng độc thần trí hoàn toàn thanh tỉnh nhưng không thể cử động.
“Tiểu Hạ huynh đệ, ta ái mộ ngươi từ lâu lắm rồi. Thật vất vả mới đợi được ngày hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ thích ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không rời bỏ Khanh Cửu”. Giọng nói dịu dàng, rất mực si tình, nhưng cũng nói không hết cảm giác u ám, khiến kẻ khác phải sởn gai ốc.
Nói xong, gã bế Thiêm Hạ từ dưới đất lên, ra khỏi phòng, phân phó tạp dịch chờ bên ngoài: “Cho người bên trong ăn vong ưu đan, tạm thời cứ nhốt ở đây”
Vong ưu đan sẽ khiến người uống trở nên đần độn nhưng không tử vong.
(*) vong ưu: quên ưu sầu
“Vâng!” Tạp dịch lại hỏi, “Nhưng, có cần…” Nói rồi dùng tay làm động tác cắt cổ.
Khanh Cửu lạnh lùng nhìn hắn, tạp dịch kia không dám nhiều lời nữa.
Tiểu Bảo ở trong phòng nghe thấy rất rõ, thầm nghĩ, Khanh Cửu kia không lập tức giết mình diệt khẩu, không biết là do lương tâm chưa đến nỗi vứt đi hay là còn ý đồ khác.
Khanh Cửu ly khai, Tiểu Bảo vận công nghe xem gã đi nơi nào, giả bộ nuốt “vong ưu đan” kia trước mặt tạp dịch, sau khi tạp dịch đóng cửa đi mất, lập tức lén đi theo hướng Khanh Cửu rời đi.
Khinh công của Tiểu Bảo do Thân lão lục chỉ dạy, Thân lão yêu của ma giáo khinh công độc bộ võ lâm, lúc này y thi triển thân pháp, dù là ban ngày người ngoài mắt thường cũng không thể nhận rõ thân ảnh, trong lúc di chuyển, tựa như làn khói mỏng lay động phía sau Khanh Cửu.
Ỷ Hương Uyển này từ bên ngoài nhìn vào chẳng qua chỉ là một kỹ viện hơi hoa lệ một chút, không ngờ băng qua dãy phòng phía ngoài, đằng sau còn che giấu mấy khu viện lạc tịch mịch, canh gác so với phía ngoài hiển nhiên nghiêm ngặt hơn rất nhiều, thủ vệ đa phần đều là cao thủ tương đối.
Tiểu Bảo một mặt ẩn thân, một mặt suy nghĩ rất lung, từ chỗ đại tiểu phụ thân biết được, đương gia Khanh gia Tam tiểu thư tính tình cao ngạo, chắc sẽ không kinh doanh kỹ viện, mà bản thân Khanh Cửu địa vị không cao, xem võ công gã cũng chỉ thường thường, sao có thể chiêu mộ nhiều cao thủ như vậy?
Mà Thiêm Hạ bị Khanh Cửu ôm, trong lòng khỏi phải nói buồn nôn thế nào, nếu không vì đại nghiệp hành hiệp, hắn đã sớm xoay người nhảy xuống.
Cuối cùng, Khanh Cửu tiến vào một gian phòng thanh nhã, đặt hắn nằm lên giường, sau đó ngồi bên, im lặng không lên tiếng, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.
Thiêm Hạ vốn không phải người kiên nhẫn, chờ đợi bực bội không chịu nổi, thêm vào đó lại lo lắng cho an nguy của Tiểu Bảo, hận không thể bật dậy uy hiếp Khanh Cửu đi cứu Đại Mao, sau đó thả tất cả con em nhà lành bị họ Khanh lừa gạt tới đây, như vậy hẳn là một thiếu hiệp rồi.
Thiếu hiệp Tề Thiêm Hạ.
Ha ha!
Nghĩ tới đó, Thiêm Hạ không khỏi nhếch khóe môi khẽ cười.
Không ngờ lại nghe được thanh âm lạnh lẽo vẳng lại: “Ngươi cười cái gì? Cùng ta một chỗ không vừa lòng sao?”
Thiêm Hạ lập tức mở mắt nhìn chằm chằm, may mà vẫn nhịn xuống không lên tiếng.
Khanh Cửu sát lại, mặt gã dán lấy mặt hắn, khẽ nói: “Ngươi biết không, từ nhỏ ta đã sùng bái người cậu Sở Lam của ngươi, sớm nghe nói đến ngươi, ngươi lớn lên giống y hệt Sở Lam, ngày đó vừa nhìn thấy, liền một lòng một dạ ái mộ”. Gã si mê vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thiêm Hạ.
Thiêm Hạ nào chịu được hành động này, rất, rất, rất, rất buồn nôn, ta cũng không phải tiểu cô nương, làm gì lại chạm mặt ta, hắn hình như đã quên mất Tiểu Bảo nhà hắn ngày thường vẫn nhéo mặt hắn ăn đậu hũ của hắn miết.
Nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, quay đầu sang bên.
Khanh Cửu giật mình kinh hãi, đột ngột đứng dậy, vươn tay điểm đại huyệt toàn thân Thiêm Hạ, lẩm bẩm nói: “Sao có thể quay đầu được chứ, trúng độc của Khanh gia ta vẫn có thể cử động? Đúng rồi, tỷ tỷ từng nói, chỉ có Sở Lam mới có thể chịu được độc của Khanh gia, vì ngươi là cháu của hắn sao…”
Thiêm Hạ lúc này thực sự đã không thể động đậy, trong lòng nổi giận, mắt trừng thành viên bi, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thực sự không thể làm đại hiệp sao? Sao không thể nhẫn một chút vậy chứ?
Nếu Tiểu Bảo ở đây thì tốt rồi, chắc chắn sẽ nhắc mình.
Nhưng bây giờ làm sao đây?
Thực ra Tiểu Bảo thấy hết những gì diễn ra trong phòng, trong lòng thầm tức cười, tiểu hai lúa nhà mình có thể giả vờ đến tận lúc này, có thể nói đã là kỳ công rồi.
Y vừa định tiến vào giải vây, lại nghe bên ngoài có một đứa bé đến gọi: “Cửu công tử!”
“Đã nói ai cũng không được phép tới quầy rầy!” Khanh Cửu tức giận quát.
“Cửu công tử, Linh thiếu gia, chủ tử muốn triệu Linh thiếu gia”
Khanh Cửu sửng sốt, nhìn Thiêm Hạ nằm trên giường, khẽ nói: “Chờ ta một chút, ta lập tức trở lại”. Nói xong xoay người vội vã rời đi.
Đợi gã ly khai, Tiểu Bảo từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong, giải huyệt đạo cho Thiêm Hạ, cười lớn nói: “Nếu ta không đến cứu ngươi, ngươi sẽ bị sờ bằng sạch!”
Thiêm Hạ bĩu môi, oán giận không lên tiếng, đem tay áo Tiểu Bảo ra làm khăn lau mặt.
Lau một hồi, đột nhiên nói: “Họ Khanh là lưu manh”
Lưu manh? Tiểu Bảo cười lăn lộn.
Nhìn hắn phùng má, thực dễ thương, rút tay áo về, vươn tay nhéo mặt hắn, xấu xa nói: “Ta cũng chạm mặt ngươi, có phải cũng là lưu manh?”
“Hả?”
Thiêm Hạ nhìn Tiểu Bảo, đúng nga, Tiểu Bảo bình thường vẫn hay nhéo ta, sờ ta, còn hôn ta, còn cái kia cái kia, nhưng không giống, ta cũng sờ Tiểu Bảo, hôn Tiểu Bảo a!
Nhưng họ Khanh kia thì, ách —— ta không thèm sờ hắn!
Lưu manh?
Hắn sảng khoái hạ kết luận, cũng không nghĩ nhiều, hỏi: “Tiểu Bảo, tiếp theo làm gì? Đi cứu Đại Mao ca luôn hay là đi xem lưu manh đang làm gì?”
Tiểu Bảo lúc này cũng không hiểu đầu gỗ rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu, chỉ có thể tạm gác đấy, sau này tính tiếp.
Y nhìn sắc trời bên ngoài: “Cũng sắp tối rồi, Khanh Cửu rất có thể sắp trở về, đến lúc đó ngươi liền điểm huyệt hắn”
“Nga”. Thiêm Hạ ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại không thực sự tự tin vào võ công của mình.
Kỳ thực Tiểu Bảo muốn một người đi trước thăm dò, vì vậy bèn nói: “Vậy ngươi ở lại đây chờ, ta đi xem một chút”
“Không được!” Thiêm Hạ nói ngay lập tức.
Tiểu Bảo võ công kém, ta phải bảo vệ y.
Nhìn tiểu đầu gỗ kiên quyết như vậy, Tiểu Bảo bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cùng chờ đến tối. Bằng không với khinh công của Thiêm Hạ, trời sáng đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Hai người ở nguyên đó chờ đến tối, Khanh Cửu vẫn chưa trở về, Thiêm Hạ cũng mất sạch kiên nhẫn, Tiểu Bảo liền cùng hắn nhảy ra ngoài theo lối cửa sổ, hỏi tạp dịch canh giữ bên ngoài Khanh Cửu đi nơi nào, sau đó đánh gã ngất xỉu ném lên giường trong phòng.
Tạp dịch kia cũng không biết nhiều nội tình, chỉ có điều thấy Tiểu Bảo ăn vong ưu đan mà không mất đi thần trí, giống như gặp quỷ, sợ hãi nói không ra lời.
Mà cũng thật khéo, những cao thủ đi tuần trong viện lạc lúc trước hiện tại quá nửa đã ra ngoài, khinh công của Thiêm Hạ so với trước đây cũng đã tiến bộ nhiều, hai người che giấu thân ảnh, đi thẳng tới chỗ Khanh Cửu mà không hề bị phát hiện.
“Chính là chỗ này!” Thiêm Hạ nói khẽ.
Tiểu Bảo gật đầu.
Đây cũng là một gian phòng thanh nhã, nhưng còn tĩnh mịch hơn cả gian phòng lúc nãy, chưa vào trong đã có thể ngửi được một mùi hương lạ lùng theo không khí bay ra.
Tiểu Bảo thầm nghĩ, thảo nào nơi đây người canh chừng cũng không có, mùi hương lạ lùng này chính là kịch độc, may mà Tiểu Hạ vừa uống máu mình, trong thời gian ngắn sẽ không trúng phải độc.
Hai người nấp sau cửa sổ, nhẹ nhàng chọc thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong.
Thiêm Hạ đột nhiên nhớ đến mấy tháng trước ở Chu châu, hắn nhìn lén đại hán mặt râu và Tôn quả phụ, mặt hơi nóng lên. Thế nhưng, khi hắn thấy rõ bên trong căn phòng, mắt lập tức trợn tròn.
Tiểu Bảo cũng nhìn vào trong qua một lỗ hổng khác, Khanh Cửu không ở đó, ánh nến sáng tỏ khắp gian phòng, một thiếu niên xích lõa không gì che đậy nằm trên giường theo hình chữ đại (大), tay chân đều bị trói, trên thân thể trắng nõn đầy những vết sẹo mảnh dài, dường như là vết roi quất. Trên hai nhũ đầu màu hồng trước ngực, là hai chiếc khuyên bằng bạc.
Thiếu niên hình như đang phải chịu đựng cái gì đó, miệng lầm rầm rên khe khẽ, khắp người run rẩy, mông ở trên giường cựa tới cựa lui, hình ảnh quỷ dị nói không hết **
“Lưu manh!”
Thiêm Hạ sau phút kinh hoàng, lòng ngập lửa giận, nhất định là họ Khanh kia ức hiếp thiếu niên này! Hắn đẩy cánh cửa sổ nhảy vào trong.
Tiểu Bảo sợ hắn lỗ mãng nhưng ngăn không kịp, cũng đành nhảy vào theo, sau khi vào trong thì thuận tay đóng cánh cửa phía sau lại.
Trong phòng không có chăn đệm gì cả, Thiêm Hạ liền cởi y bào của mình ra phủ lên người thiếu niên, mặc dù gấp gáp nhưng vẫn nhìn ra nơi phía dưới của thiếu niên cũng đeo một chiếc khuyên bằng bạc rất tinh xảo.
Thiêm Hạ giận sôi người, nhưng chẳng hiểu thế nào nhìn cảnh trước mắt, trên mặt lại hơi nong nóng. Nhất là Tiểu Bảo lại đang ở ngay bên cạnh.
Thiếu niên thần trí mơ hồ, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, hai phiến môi đỏ mọng hơi nhếch, dường như đang nói gì đó nhưng nghe không rõ. Thế nhưng, thực sự rất đẹp.
Khác với Thiêm Hạ xinh đẹp thanh thuần tinh khiết, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên có chút sát khí, ấn đường có một nốt ruồi son, càng thêm vẻ tà mị.
Tiểu Bảo thấy nốt ruồi son kia, nhíu mày, Đại Mao kia ngày trước ở ấn đường chẳng phải cũng có nốt ruồi son sao?
Thiêm Hạ cởi dây trói cho thiếu niên, còn gọi thử hai tiếng: “Này, tỉnh tỉnh a, chúng ta tới cứu ngươi!”
Thiếu niên không hề phản ứng, vẫn rên khe khẽ khó chịu, Thiêm Hạ hơi hoảng hốt: “Tiểu Bảo ——”
Tiểu Bảo không nói, đặt tay lên mạch cổ tay của thiếu niên, đúng là đã bị hạ cấm chế (*). Nhưng công lực của Khanh Cửu không thể sử xuất thủ pháp thâm thúy như vậy được.
Sự tình dường như càng ngày càng phức tạp, y yên lặng thi triển khí kình (*), giải cấm chế cho thiếu niên.
Thiêm Hạ nhìn động tác của Tiểu Bảo, đột nhiên thầm nghĩ, mình dạy Tiểu Bảo công phu điểm huyệt mới hơn tháng thôi à, sao y có thể lợi hại như vậy? Mới nãy giải huyệt cho mình, thủ pháp thực sự rất nhanh a!
Quên mất có y vẫn đang ở đây, hắn buột miệng nói thành tiếng: “Tiểu Bảo, ngươi thật giỏi!”
Đúng vậy, mình không muốn giả bộ trước mặt đầu gỗ nữa nữa, không muốn chút nào. Nhưng nếu như hắn biết được võ công đích thực của mình, nếu như hắn biết thân thế của mình, nếu hắn đổi ý đi lấy vợ… Trong lòng chưa bao giờ rối rắm đến như vậy.
“Sao thế?” Thiêm Hạ kéo tay y, Tiểu Bảo có vẻ là lạ.
Tiểu Bảo vội cười, đổi đề tài nói: “Tiểu Hạ, hình như hắn bị hạ mị dược” (tương tự xuân dược)
Môi dược? (thuốc nấm mốc – mị dược và môi dược phát âm gần giống nhau)
Đó là cái gì?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Thiêm Hạ, Tiểu Bảo bóp trán, nghĩ nghĩ, cái này nói thế nào với hắn bây giờ, “Chính là loại dược sau khi ăn vào sẽ động tình”. Suy nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể nói thật.
Động tình?!
Thiêm Hạ đột nhiên thấy tim nảy cả lên, kia, thiếu niên trước mắt kia, chính là đang động tình? Nhìn động tác của hắn… Thiêm Hạ không khỏi nghĩ tới sáng nay, chính là sáng nay, Tiểu Bảo và mình… làm chuyện xấu… Cũng là động tình!
Nhưng, nhưng ta không ăn dược a?!
Hắn len lén liếc về phía Tiểu Bảo, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình chằm chằm, nhìn không hề chớp mắt, ánh mắt kia không khác chút gì ngày thường, dường như có thể bắn ra hàng loạt mũi tên nóng hừng hực, tất cả đều cắm phập lên mặt mình.
Xong, xong, mình tới cứu người cơ mà!
Sao có thể động tình như vầy?
Hắn lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu Bảo, ngươi, ngươi mau làm hắn đừng động, động tình a”
Cái này hình như có chút khó nga, Tiểu Bảo ngây ngẩn nhìn Thiêm Hạ, đầu gỗ thực sự rất xinh đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp lắm, sao mình có thể phí phạm nhiều thời gian đến như vậy?
Hai người cứ thế ngây ngốc trong không khí mập mờ ái muội, mãi đến khi trước cửa phòng vang lên tiếng bước chân mới giật mình tỉnh lại.
Trốn không kịp!
Khanh Cửu đẩy cửa ra, còn chưa bước vào đã nói: “A Linh, lại giúp ngươi trốn thoát một thời gian, làm sao cảm tạ ta ——” còn chưa nói xong đã thấy Tiểu Bảo và Thiêm Hạ đứng ở bên trong.
“Các ngươi!”
Thấy người này, Thiêm Hạ lập tức bừng bừng lửa giận, quát to: “Ngươi lưu manh đáng ghét!” Lập tức xuất chưởng.
Võ công Khanh Cửu mặc dù cao hơn Thiêm Hạ nhưng không hơn được mấy phần, hơn nữa lại bất ngờ không kịp phòng bị, ngực trúng một chưởng bật ra ngoài. Nhưng gã cũng không phải kẻ tầm thường, nhanh chóng định cước bộ, vòng qua giường thiếu niên đang nằm.
Thiêm Hạ đánh tiếp một chưởng, Tiểu Bảo biết hắn có thể đối phó được liền yên lặng đứng một bên quan sát.
Khanh Cửu sau khi trúng một chưởng đã bị thương nặng, lúc này ráng tiếp chưởng thứ hai, khó khăn nói: “Thiêm Hạ sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta kém Sở Kháng Thiên kia ở chỗ nào, nếu ngươi qua lại nghiêm túc hơn với ta, ngươi sẽ biết Khanh Cửu ta mới là người thực sự yêu thương ngươi!”
Thiêm Hạ nghe những lời này càng giận ngút trời: “Ngươi sao có thể so với Tiểu Bảo, ngươi cùng một chỗ với đám người đó, nhất định không phải người tốt gì, còn bắt nạt người như thế này, lưu manh! Lưu manh!”
Gần đây hắn luận bàn cùng Tiểu Bảo, võ công tăng tiến rất nhanh, chưởng thế dồn dập, bức Khanh Cửu đến góc không thể trả đòn.
“Ngươi nói đi, ngươi có hối cải không?” Đạp một cước lên ngực Khanh Cửu, Thiêm Hạ hỏi.
“Ta chỉ, chỉ… yêu thương các ngươi, ta…” Khanh Cửu ói ra máu.
Thiêm Hạ thấy gã ói ra máu, lực chân giảm đi một chút, mặc dù hắn rất ghét Khanh Cửu nhưng cũng không cảm thấy gã đáng chết, huống hồ lần đầu ra giang hồ, đây lại là lần đầu tiên hắn đánh người hộc máu, tâm trạng không khỏi bối rối, hắn ngoảnh lại nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thấy hắn hành hiệp trượng nghĩa rất sảng khoái, tâm trạng cũng hào hứng lây, chỉ có điều sợ rằng sau lưng Khanh Cửu còn có kẻ khác, y vừa định nói vài câu với Thiêm Hạ, lại xảy ra sự cố bất ngờ ——
Thiếu niên vẫn nằm trên giường rên rỉ khe khẽ đã trở người xuống giường, một chân giẫm ngay cổ họng Khanh Cửu, trong mắt hắn tràn đầy hung ác, khuôn mặt xinh đẹp tất cả đều là sát khí, một chân kia giẫm lên chứa không biết bao nhiêu hận ý, cương quyết không gì sánh được.
“Ngươi cũng có ngày hôm nay sao?” Thanh âm khàn khàn, có phần trúc trắc, giống như đã nhiều ngày không nói.
Thiêm Hạ ngẩn người, nhất thời không biết làm sao.
Tiểu Bảo kéo hắn đến bên cạnh, mặc dù y cũng không muốn giết Khanh Cửu nhưng thiếu niên bị đối xử như vậy hiển nhiên muốn giết cừu nhân, mình cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Thiếu niên không ngừng tăng lực chân, khuôn mặt Khanh Cửu đỏ bừng trướng căng, chỉ lát sau, gã đã rơi vào tình trạng thở ra thì nhiều mà hít vào chẳng được bao nhiêu.
“A, Linh…” Gã khó khăn nói từng chữ, “Ngươi muốn giết ta sao? Vậy, giết đi… Tiếc là, tiếc là, ta chết rồi, cơ thể này của ngươi… Phải làm sao?”
Thiếu niên nghe vậy, hai mắt giống như muốn bốc hỏa, biểu tình trên mặt phức tạp vạn phần, nét tàn nhẫn dường như lẫn một tia lưỡng lự, trong phẫn hận lại có chút lo sợ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, gương mặt lập tức trở lại như cũ, càng thêm dứt khoát kiên quyết.
Hắn nghiến răng nói: “Hôm nay ngươi không thể không chết”
Thiêm Hạ ở một bên nghe không hiểu, Khanh Cửu chết rồi, cơ thể thiếu niên sẽ có chuyện sao? Vì họ Khanh hạ thuốc nấm mốc động tình?
Tiểu Bảo nhìn tình trạng thiếu niên, hơi đoán được một chút, chẳng lẽ Khanh Cửu thực sự điều giáo thân thể thiếu niên thành cái loại không thể rời bỏ gã?
Trên đời thực sự có loại chuyện kỳ lạ này? Năm xưa nghe mấy ma tướng thúc thúc nói, còn tưởng bọn họ ba hoa kìa!
“Nếu ta chết, ngươi, ngươi có thể trốn khỏi hắn sao, A, Linh, ta, cũng đâu thương tổn gì ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi rất đẹp…” Không ngờ Khanh Cửu lại phong lưu đa tình đến thế, sống chết ngay trước mắt còn lộ ra thần sắc si mê, bình thản nhìn người thiếu niên.
Thiếu niên bị gọi “A Linh”, tay nắm chặt, nhưng chân lại bớt mấy phần lực đạo.
Tiểu Bảo tinh ý thấy rõ, vừa định nói A Linh này đối với Khanh Cửu cũng không phải hoàn toàn là hận, đã thấy Khanh Cửu trên đất cứ như bị đánh rất dữ, tứ chi đột nhiên co quắp, toàn thân co giật, A Linh cũng ngẩn người, ánh mắt âm trầm khó dò, nhưng lại thực sự bỏ chân ra.
Nhưng sau khi hắn bỏ chân, Khanh Cửu vẫn không ngừng co giật, nhìn về phía A Linh, lại nhìn về phía Thiêm Hạ, ánh mắt có sợ hãi, có bất đắc dĩ, không cam lòng, ai oán…
Thiêm Hạ nhịn không được tiến lên một bước, dù sao cũng là một sinh mệnh, đến cùng vẫn không thể bỏ mặc nhìn hắn chết như vậy được.
Ai dè, hắn còn chưa đến trước mặt, người trên đất đã thôi giãy dụa, không còn chút thanh âm hô hấp.
Trong phòng hoàn toàn im ắng, thiếu niên lẳng lặng cúi người, duỗi tay đặt lên cổ Khanh Cửu.
Một lúc lâu sau, hắn mới rụt tay về, ngây ngốc nhìn chằm chằm người trên đất, khe khẽ nhả ra một câu: “Hắn chết rồi!”
Chết rồi?
Tiểu Bảo và Thiêm Hạ đều chết trân tại chỗ.
Khanh Cửu chết rồi?
Nhanh như vậy.
Mặc dù trúng hai chưởng của Thiêm Hạ, một cước của A Linh cũng khiến gã không dễ mà thở, nhưng cũng không thực sự dẫn tới chết người a! Hơn nữa màn co giật mới rồi thực sự quỷ dị vô cùng.
Tiểu Bảo nhất thời cũng không nghĩ ra lý giải, chỉ có thể nói, có là là mệnh của Khanh Cửu rồi!
Ba thiếu niên trong phòng đều không nói năng gì, tạm thời bất luận Khanh Cửu tốt hay xấu, cái chết của gã cũng thực sự gây chấn động rất lớn.
Không nói đến Thiêm Hạ, cho dù là Tiểu Bảo, thông minh lanh trí đến đâu cũng chỉ là một thiếu niên lần đầu bước chân vào giang hồ, lúc này trong lòng cũng có chút bất an.
Y nhìn A Linh đang trần như nhộng, hỏi: “Hắn chết rồi, ngươi còn phải trốn ai?” Khanh Cửu đã không thể trả lời câu hỏi kẻ đứng phía sau gã là ai, chỉ có thể hỏi A Linh.
A Linh liếc mắt nhìn y, cũng không mở miệng trả lời, thong thả đi tới trước giường, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc y bào khoác lên người, động tác thanh tao, tư thái ưu nhã xinh đẹp, trái lại Thiêm Hạ và Tiểu Bảo có phần không được tự nhiên.
Thiêm Hạ vô thức giật giật góc áo Tiểu Bảo, không muốn Tiểu Bảo nhìn người này a.
Thế nhưng A Linh sau khi mặc y bào lại có vẻ kỳ quái, trông như toàn thân đều khó chịu, làn da trắng ngần chầm chậm ửng đỏ, hắn cắn chặt môi, dường như đang phải chịu đựng cái gì đó.
“Trên y phục ngươi có thứ gì à?” Thiêm Hạ tò mò hỏi.
A Linh cắn môi, vừa mở miệng, nhưng thanh âm lại vẫn như tiếng rên rỉ khe khẽ, hắn đột ngột quay đi, ngã ngồi xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt chỉ còn vẻ tuyệt vọng.
Tiểu Bảo mơ hồ hiểu ra, nói: “Có lẽ ngươi đã trúng phải mị dược Khanh Cửu đặc chế, da rất mẫn cảm, sau này ——” giải độc là được thôi.
A Linh ngẩng đầu, trên khuôn mặt của thiếu niên kiên cường có hai vệt nước, mắt hắn chẳng biết nhìn về phía nào, lạnh lùng nói: “Sau này, ta còn có sau này sao?”
Thiêm Hạ hoàn toàn quên mất ghen tị, vội an ủi nói: “Đương nhiên có sau này a, môi dược gì đó của Khanh Cửu, Tiểu Bảo ——” độc gì Tiểu Bảo cũng có thể giải.
Nhưng nghĩ đến Tiểu Bảo cho người khác uống máu để giải độc, hắn lại chần chừ không nói nữa, mặc dù cứu người là chuyện tốt nhưng nếu Tiểu Bảo dạy người ta uống máu, sẽ gặp nguy hiểm a!
A Linh lại nhìn hắn, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, nói: “Các ngươi đã có thể tới nơi này, chứng tỏ không sợ độc của Khanh Cửu, cũng xem như có tài, ta liền nói cho các ngươi hay, kẻ thực sự đứng đằng sau chỗ này, lợi hại hơn Khanh Cửu rất nhiều, chẳng qua muốn lợi dụng thủ đoạn điều giáo của Khanh Cửu nên mới kiêng nể hắn vài phần. Các ngươi… cẩn thận một chút!”
Tiểu Bảo nghe vậy nhíu mày.
Khanh Cửu dù sao cũng là thân đệ của đương gia Khanh gia, lúc này chết đi, chắc chắn sẽ ầm ĩ, mặc dù y không sợ nhưng thân thế của mình thực sự quá nhạy cảm, quan trọng hơn là bên người còn có đầu gỗ Tiểu Hạ.
Nhưng, đột nhiên khóe miệng y khẽ nhếch, má lúm đồng tiền lấp ló, trong nét tinh nghịch thông minh lại lộ ra chút sát khí ——
Nếu chuyện đã đến nước này, chi bằng tốc chiến tốc thắng, đơn giản chỉ cần tóm được kẻ đứng đằng sau kia, đáng chết liền chết đi!
Quyết định rồi, ấn đường y thôi nhíu, mỉm cười nhìn về phía Thiêm Hạ.
Thiêm Hạ nào suy nghĩ phức tạp như vậy, nghe nói đằng sau Khanh Cửu còn có kẻ ác khác, lập tức muốn đi hành hiệp trừ ác.
Tiểu Bảo xử trí chu đáo, y giấu thi thể Khanh Cửu vào trong tủ, nói với A Linh: “Ở đây toàn là khí độc, người ngoài không dám vào, ngươi chịu khó chờ, mấy ngày nữa tất cả sẽ kết thúc”
A Linh khốn khổ chịu đựng khó chịu do quần áo cọ xát trên da, chỉ hơi gật đầu không hề lên tiếng.
Khuôn mặt hắn lấm chấm mồ hôi, màu da trắng sáng nhiễm sắc đỏ loang lổ, nốt ruồi son nơi ấn đường càng thêm đỏ, đỏ tới lấp lánh, nói không hết vẻ yêu mị, trong đầu Tiểu Bảo chợt lóe lên, A Linh này, khiến y nghĩ đến Thân lục thúc.
Thiêm Hạ lên tiếng giục y: “Tiểu Bảo ——” giọng nói rõ ràng không bằng lòng.
Ai, Tiểu Bảo vò đầu, đầu gỗ cứ thích ghen bậy, dễ thương ghê, y cố tình nói nhỏ: “A Linh rất đẹp heng?”
Thiêm Hạ bĩu môi, những vẫn thành thực gật đầu, mặc dù A Linh có chút kỳ quái nhưng đúng là rất đẹp. Nhưng gật thì gật, trong lòng hắn rất khó chịu.
Tiểu Bảo cười ngất trong bụng, sát lại hôn chụt lên môi hắn: “Không đẹp bằng Tiểu Hạ ngươi nha!”
Thiêm Hạ đỏ phừng mặt, lén liếc về phía A Linh, thấy hắn không nhìn bên này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Tiểu Bảo chạy ra ngoài.
Tiểu Bảo nhìn gia hỏa lơ ngơ (như bò đeo nơ) bên cạnh, trong lòng ấm áp dịu dàng quá đỗi, nhưng hành động đêm nay có thể vô cùng nguy hiểm.
“Nhất định phải nghe ta chỉ huy”
Thiêm Hạ gật đầu rất nghiêm túc.
Hai người ra khỏi gian phòng thanh nhã vừa rồi, định túm một người lại hỏi, đã thấy một nhóm tiểu quan ăn mặc mỏng manh theo hướng dẫn của tạp dịch đi về phía viện lạc sâu bên trong.
Thật bất ngờ Đại Mao ở ngay trong đó.
Thiêm Hạ nhìn chung rất nghe lời, Tiểu Bảo không nói gì cũng biết nhịn không lao lên. Nhưng tay thì không nhịn được kéo ống tay áo Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nói nhỏ: “Chúng ta im lặng đi theo”
May mắn sao dọc đường đi cao thủ phòng vệ rất ít, đến tận khi nhóm tiểu quan dừng lại ở tòa lầu các sâu tít trong cùng hai người cũng chưa bị phát hiện.
Lầu các được rừng cây bao phủ, vô cùng bí mật, bên trong đèn thắp sáng rực nhưng bên ngoài không có lấy một ánh đèn, Tiểu Bảo và Thiêm Hạ nấp trong chỗ tối, khe khẽ trao đổi.
“Kẻ đứng đằng sau có ở trong không?” Thiêm Hạ nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu. Chỉ có điều, muộn thế này rồi hắn còn muốn nhiều tiểu quan hầu hạ như vậy? Hai người vừa định hành động, lại nghe xa xa có tiếng trò chuyện huyên náo.
Thiêm Hạ không nghe ra có gì lạ, chỉ nghĩ là khách nhân tới kỹ viện chơi bời, nhưng sắc mặt Tiểu Bảo lại khẽ biến.
Y nín thở nhìn về phía con đường nhỏ, chầm chậm xuất hiện quả nhiên đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Lần lượt là ba trưởng lão phái Côn Lôn, Không Động, tục gia đệ tử ngang hàng với phương trượng Thiếu Lâm Kim Đại Thắng, còn có mấy người quá nhẵn mặt thiếu chưởng môn phái Hoa Sơn Huống Vân Phong, thiếu trang chủ Bình Yên sơn trang Tiết Hành Chi, cùng Sa Lĩnh Nam, thêm vào Khanh Cửu vừa mới chết thì gần như toàn bộ người của các đại phái bạch đạo võ lâm đều đã tới.
Đoàn người rất thân thiện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, dường như nơi đây chẳng phải kỹ viện kỹ quán mà là đại sảnh nghị sự của võ lâm chính đạo.
Thiêm Hạ có phần bối rối, mặc dù đằng sau đều là mấy kẻ đồng lứa mà hắn rất ghét, nhưng đằng trước lại đều là võ lâm tiền bối phụ thân từng nhắc đến, ai cũng là trưởng bối nổi danh hiệp nghĩa, thế nào lại gặp bọn họ ở loại địa phương này.
Tiểu Bảo trong lòng cười nhạt, thầm nghĩ, quả là náo nhiệt, chỉ thiếu đại thiếu gia Thiêm Xuân của Tề Gia.
Nhưng trong số những người này cao thủ đứng đầu công phu siêu phàm không thiếu, đến lúc hành sự chỉ cần một sơ suất nhỏ đã sợ khó mà toàn thân trở ra.
Y đang âm thầm tính toán, đã thấy một đại hán trung niên đi ra từ trong lầu các, cười vui vẻ nghênh tiếp: “Các vị quang lâm, thực là vẻ vang cho kẻ hèn này!”
Thiêm Hạ thấy người này, lập tức hóa đá, hóa ra, hóa ra là chưởng môn phái Lục Hợp Sa Lĩnh Tây! Kinh ngạc miệng không khép lại nổi.
Tất cả câu hỏi đều đã có lời đáp.
Vì sao Ỷ Hương Uyển có thể ngang nhiên mở ra ngay dưới mí mắt tổng đàn phái Lục Hợp, vì sao có người cả gan ở An Khánh phủ này bức lương vi xướng, vì sao Khanh Cửu cũng chỉ là quân cờ, vì sao một cái kỹ viện nho nhỏ cao thủ lại nhiều như mây, bởi vì kẻ đứng đằng sau là bạch đạo võ lâm số một Sa Lĩnh Tây bang chủ!
Phái Lục Hợp hai mươi năm qua ăn nên làm ra, lôi kéo nhân mã chúng phái hao tổn không biết bao nhiêu, sợ là tiền tài đều từ kinh doanh kỹ viện mà ra, nói không chừng Ỷ Hương Uyển vang danh đại giang nam bắc chỉ là một trong số đó.
Họ Sa mời cao thủ các phái đến đây, một là lôi kéo, quan trọng hơn là bịt mồm bọn họ.
Chớp mắt, trong đầu Tiểu Bảo lướt qua rất nhiều ý nghĩ, xong xong xong, lần này sợ là không tránh khỏi dính nước đục rồi.
Y cắn răng, kéo Thiêm Hạ vọt tới phía sau đoàn người, trong số những người đang vào lầu các, Sa Lĩnh Nam là người đầu tiên kêu lên: “Tề Thiêm Hạ, Sở Kháng Thiên? Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Đám người đằng trước đều nháo nhào quay đầu lại, nhìn thấy Thiêm Hạ, sắc mặt đều rất khó coi, tiếp đó một số thì hậm hực, một số lại xấu hổ, nói chung là phức tạp vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể nói gì.
Vốn đến kỹ viện chơi bời cũng có thể gọi là phong lưu không hạ lưu, không có gì mất mặt cả, nhưng nhị thiếu gia Tề gia này lại rất giống Sở Lam, cha cậu ta Tề Gia Nghĩa là một người nghiêm túc cứng nhắc, gặp tại nơi khoái hoạt này quả là rất không tự nhiên.
Chỉ có Sa Lĩnh Tây thấy hai người Bảo Hạ, ánh mắt sáng chói, cười lớn nói: “Tề gia hiền chất, quả là hiểu tình thú hơn cha mình, Lĩnh Nam hảo hảo tiếp đãi, mọi người khó có dịp gặp nhau!”
Hắn quả thực vô cùng đắc ý, các môn phái đều dễ dàng bị hắn xỏ mũi dắt đi, chỉ riêng Tề gia từ trên xuống dới đều là đống đá lèn hố phân, bây giờ Tề Thiêm Hạ tự động dâng tới cửa, thật là chuyện kỳ diệu, chỉ cần Tề gia gật đầu, bảo tọa minh chủ hắn ngồi chắc rồi!
Mọi người vào đại đường bên trong lầu các, cứ tưởng phải tráng lệ lắm, không ngờ trái lại sắp đặt có phần tao nhã.
Bốn phía đại đường đều có rèm che buông rủ, có thể nhìn thấy lờ mờ bàn nhỏ bên trong, Sa Lĩnh Tây vỗ tay mấy cái, hai nhóm nam nữ thiếu niên kiều mị động lòng người từ phòng trong tha thướt đi ra, chia ra các bàn quỳ xuống cúi đầu chờ đợi.
Sa Lĩnh Tây cười nói: “Các vị xin cứ tự nhiên, hôm nay nhất định phải tận hứng!”
Mấy nhân vật cấp bậc đại lão của bạch đạo lúc đầu còn e dè, chỉ hơi dừng bước trước chúng mỹ nam mỹ nữ này, cuối cùng vẫn là thiếu niên Huống Vân Phong nóng tính, nhanh chóng chọn tiến vào sau bức rèm có một tiểu nương dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Đã có người mở đầu, những người còn lại cũng không giữ được kiên nhẫn nữa, đều tiến vào sau rèm. Tiểu Hạ nhìn thấy Đại Mao, lập tức kéo lấy Đại Mao, học mấy người khác tiến vào sau rèm che, Tiểu Bảo nhếch miệng, cùng theo vào trong.
Sa Lĩnh Tây nheo mắt, tạp dịch bên cạnh ghé vào tai hắn nói nhỏ, hắn lộ ra ý cười, không ngờ lão nhị Tề gia lại có sở thích chơi ba người. Tuy nhiên đã ở đây rồi, không sợ ngươi chơi trò điên cuồng gì, chỉ sợ ngươi không chịu chơi.
Chỉ một lúc sau, hơn phân nửa ánh nến bên trong đại đường đã tắt, trong bóng tối chỉ nghe thấy thanh âm nũng nịu run rẩy, tiếng thở gấp dồn dập, Thiêm Hạ cũng ở sau rèm che nghe được mà mặt đỏ tai hồng, nói nhỏ: “Tiểu Bảo, bọn họ, bọn họ đều là bại hoại!”
Tiểu Bảo khẽ cười: “Nam nhân trên đời này đều thích ăn phở cả”. Ai nói không thích đi kỹ viện đều là nói dối.
Thiêm Hạ ngẩn người, nhìn Tiểu Bảo, bĩu môi, lúng túng nói: “Ta sẽ không thế. Tiểu Bảo ngươi ——” ngươi cũng sẽ không thế chứ?
Tiểu Bảo ôm choàng lấy hắn, hôn lên mặt ai kia.
“Tiểu Bảo ——” Thiêm Hạ hơi hơi xấu hổ, những người khác cách rèm che sẽ không thấy, nhưng Đại Mao đang ở ngay đây mà!
Đại Mao nhìn hai người, trong lòng tỉnh như ruồi, dù gì hắn đã sớm nhìn ra ái muội giữa hai người, lúc này chẳng bày ra chút ngạc nhiên nào, trái lại còn quay đi xem như không biết.
Tiểu Bảo rất thích trêu Thiêm Hạ, nhưng lúc này còn có đại sự phải làm, chỉ hôn mấy cái rồi thôi, nhân thể ghé vào bên tai hắn nói: “Đợi người rời đi, chúng ta đi nhìn xem họ Sa làm chuyện xấu gì”
Chiêu này của họ Sa quả là lợi hại, các đại lão bạch đạo xưa nay phong phạm chính nhân quân tử, cả ngày đeo cái mác lão đại, hôm nay lột lớp vỏ bên ngoài, hiện ra bên trong dơ bẩn xấu xí, trước mặt Sa Lĩnh Tây không còn chút uy quyền nào nữa, chỉ có thể để hắn nắm mũi dắt đi.
Thiêm Hạ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lẩm bẩm, những lão lưu manh này mà nguyện ý rời đi a!
Kết quả không bao lâu sau, đúng như dự đoán của Tiểu Bảo, các đại lão dù sao cũng phải giữ chút mặt mũi liền đưa tiểu nương tiểu quan lên phòng đã an bài trên lầu.
Đại Mao cũng rất thông minh, sớm cởi nửa quần áo, trâm cài tóc lộn xộn, Tiểu Bảo nhân cơ hội đưa hắn cùng lên phòng trên lầu.
Ở trong phòng làm ra đủ loại âm thanh, lừa được tạp dịch bên ngoài, cho đến tận canh hai, Tiểu Bảo và Thiêm Hạ mới chuẩn bị lén ra ngoài thám thính.
Đại Mao từ đầu đến cuối vẫn bất an, kéo Thiêm Hạ nói: “Nhị Quan, người nọ căn bản, căn bản còn không bằng cầm thú, các ngươi đấu không lại đâu, ta, ta ra ngoài cũng… Nương ta nhờ ngươi…”
Tiểu Bảo nắm vai hắn, nói chắc chắn: “Mẫu thân ngươi nhất định sẽ do ngươi chăm sóc”. Nói xong liền rời đi cùng Thiêm Hạ.
(*)
cấm chế: nghĩa tương tự cấm đoán, đặt vào văn cảnh thì không phù hợp, có lẽ nó là một thủ pháp võ công nào đó khiến con người mê man bla bla.
khí kình: có ba nghĩa: khí lạnh, khí phách cao ngạo, ngữ khí kiên định, tất cả đặt vào văn cảnh cũng đều không phù hợp, search gg có cái gọi là hình ý ngũ hành khí kình bí công – cường thân chữa bệnh, đoán khí kình là một loại công phu gì đó, và nó có thể giải trừ cái cấm chế ở trên = =
Tiện thể, cái bàn nhỏ đằng sau rèm che trong truyện là cái bàn thấp tịt dùng trong thiết đãi tiệc rượu vẫn thấy trong phim cổ trang.