[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 438: Trai nghèo lên phố (6)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Trương Gia Sâm là một trai nghèo lên phố chính hiệu. Từ một chàng trai nghèo khó ở vùng đất cằn cỗi biến thành một trai phố đắp đầy tiền. Là một trai nghèo khó mang đến hy vọng lột xác cho cả dòng họ.


Trương Gia Sâm cần cù thông minh, ý chí kiên cường, ý thức trách nhiệm cao. Cao đến mức sau này nhà họ Trương được sống trong hạnh phúc. Bám đuôi Trương Gia Sâm là cả một gia đình chờ chu cấp, sau khi Trương Gia Sâm thành công đã chăm lo cho cả gia đình, nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm với Miêu Diệu Diệu.


Nhà họ Miêu là một cái cầu để Trương Gia Sâm bước đến thành công.


Trương Gia Sâm nhẫn nhịn được những lời miệt thị ông bà Miêu dành cho mình mà người bình thường không chịu nổi, nhưng đâu đó đều được anh ta nhớ kỹ trong bụng.


Anh ta là một kẻ tự ti nhưng tự trọng cao.


Bà Miêu thương con gái khổ cực ở vùng quê hẻo lánh nên cơm tối nấu rất thịnh soạn, thậm chí còn tự tay vào bếp.


Nhìn bàn món ăn này nước miếng Ninh Thư chảy ròng ròng. Ăn uống ở quê cần kiệm quá, toàn hành hạ cái dạ dày mình thôi.


Ăn bữa cơm ngon lành khiến Ninh Thư thoả mãn cực kỳ. Đôi vợ chồng gắp thức ăn cho Ninh Thư lia lịa, Trương Gia Sâm cũng gắp thức ăn đặt vào bát Ninh Thư, nói: "Ăn nhiều chút."


Ninh Thư nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Trương Gia Sâm, cười cảm ơn: "Cảm ơn anh."


Mồm thì nói nhưng bụng cười khẩy. Nếu thương vợ thật sao lại bỏ người ta ở quê mà chẳng ngó ngàng đến, thậm chí là không có cả một cuộc gọi.


Miêu Diệu Diệu không thể nào quen được cuộc sống đó. Đâu phải Trương Gia Sâm không biết Miêu Diệu Diệu chưa từng sống như thế bao giờ.


Ninh Thư ăn no rồi dừng đũa. Thấy Ninh Thư đặt đũa, Trương Gia Sâm cũng đặt nhẹ đũa xuống.


Ninh Thư biết Trương Gia Sâm chẳng có tâm trạng, chắc là có mặt ông bà Miêu đã khiến anh ta không thoải mái.


Ăn cơm xong, Ninh Thư ngồi im trên ghế xem ti vi. Trương Gia Sâm ngồi bên lẳng lặng xem cùng Ninh Thư.


Người đàn ông này...


Ninh Thư vẫn luôn trò chuyện với ông bà Miêu nhưng lại gạt Trương Gia Sâm sang một bên. Trương Gia Sâm cũng không chêm lời, chỉ nhìn Ninh Thư mãi nhưng không nhận thấy có đang giận hay không.


Cơ mà Ninh Thư đã được nhìn thấy sự cưng chiều ông bà Miêu dành cho con gái rồi. Tóm gọn lại là bảo bối nẫng trong tay, muốn gì được nấy.


Ông trời công bằng thật, làm gì có ai lại luôn hạnh phúc đến vậy. Sự xuất hiện của Trương Gia Sâm đã đặt dấu chấm hết cho hạnh phúc của Miêu Diệu Diệu, huỷ hoại cuộc đời Miêu Diệu Diệu, khiến Miêu Diệu Diệu mất tất cả và chết khi còn rất trẻ.


Trong khoảng thời gian ấy Miêu Diệu Diệu không sinh bất cứ đứa con nào, đến cả mang thai cũng không.


Miêu Diệu Diệu mất trắng bởi một lần bướng bỉnh duy nhất trong cuộc đời.


Ninh Thư nói với bà Miêu: "Mẹ ơi, tối nay con ngủ ở nhà nhé."


"Ừ, ngủ ở nhà đi." Bà Miêu đồng ý chẳng cần suy nghĩ.


Trương Gia Sâm muốn nói lại thôi.


Bà Miêu nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm, để Diệu Diệu ở nhà hôm nay đi."


Trương Gia Sâm gật đầu, "Vâng mẹ."


Trương Gia Sâm phải về rồi. Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư, Ninh Thư đứng dậy tiễn Trương Gia Sâm ra cửa.


Ninh Thư hơi nheo mắt nhìn Trương Gia Sâm phía trước.


Trương Gia Sâm mở cửa xe rồi lại nhìn Ninh Thư cười bảo: "Mai anh lại qua."


Nói rồi Trương Gia Sâm đặt tay lên đầu Ninh Thư, "Đợi anh đấy nhé."


"Vâng." Ninh Thư gật đầu.


Ninh Thư thấy xe của Trương Gia Sâm đã chạy mất dạng mới vào nhà.


Ông Miêu hờn dỗi Ninh Thư, "Đúng là có chồng rồi chẳng màng đến bố nữa."


Ninh Thư nghiêm mặt, nói: "Bố, con có chuyện quan trọng nói với bố đây."


Ông Miêu bị ngạc nhiên, ưỡn cái bụng ông chủ của mình, "Chuyện gì thế, không gì bố con không giải quyết được."


Ninh Thư kéo ông Miêu về phòng sách, vào thẳng chủ đề: "Con muốn vào công ty bố."


Ông Miêu có vẻ ngạc nhiên, "Sao tự nhiên lại muốn vào công ty?"


Ông Miêu tưởng con gái muốn vào công ty để quấn quít Trương Gia Sâm nên nói: "Hay còn làm thư ký của Trương Gia Sâm nhé?"


Ninh Thư: →_→


"Vẫn đang trống vị trí tổng giám đốc mà bố, con muốn làm tổng giám đốc." Ninh Thư nhìn bố cực nghiêm túc.


Ông Miêu vỗ vai Ninh Thư, "Quản lý công ty không phải chuyện đùa, đừng nghịch."


"Con nói thật đấy bố, mai con đi nhận chức luôn. Không làm được thì con từ chức ngay." Ninh Thư nắm tay ba nhõng nhẽo, "Bố cho con thử cái đi, con muốn quản lý công ty mà."


"Rồi rồi, không làm được thì từ chức." Ông Miêu chỉ đồng ý với Ninh Thư cho có, rõ ràng là không trông chờ gì vào Ninh Thư.


Hôm sau Ninh Thư mặc đồ công sở xuống dưới nhà, ông Miêu nhìn thấy Ninh Thư, gật gù: "Ừm, ra dáng đấy."


Ninh Thư cười, dù gì cũng làm chủ tịch ở thế giới trước, mà công ty của Cung Lạc còn lớn gấp mấy lần công ty của ông Miêu cơ.


Ăn sáng xong Ninh Thư vào xe ông Miêu đến công ty luôn.


"Con gái đừng căng thẳng, có gì bố chống lưng cho con." Ông Miêu làm tư tưởng cho Ninh Thư mà trán túa mồ hôi, cầm khăn tay lau liên tục.


Ninh Thư cầm lấy khăn tay của ông Miêu, lau mồ hôi hộ ông Miêu bụng phệ, nói: "Bố à, từ mai là bố phải ăn kiêng đấy. Con sẽ bảo chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho bố chứ bố thế này không được rồi."


Ông Miêu không biết nên vui vì con gái quan tâm mình, hay khổ vì đến miếng ăn cũng không yên đây.


Đến công ty, Ninh Thư chỉnh lại quần áo, phủi sạch cổ áo mới xuống xe.


Ninh Thư theo sau ông Miêu không chớp mắt.


Công ty của ông Miêu không lớn lắm, tạm gọi là công ty trung bình, vừa vừa, nguồn thu ổn định, có vẻ như đã rơi vào giai đoạn bình bình.


Sau khi Trương Gia Sâm quản lý, công ty mới dần lớn mạnh hơn.


Ông Miêu cho gọi các nhân vật chức cao qua họp, tuyên bố trước mọi người Ninh Thư nhận chức tổng giám đốc.


"Diệu Diệu này, giờ đổi ý vẫn được đấy." Ông Miêu nói: "Quản lý công ty không phải chuyện đùa đâu."


Ninh Thư nhìn ông Miêu nghiêm túc, "Bố ạ, công ty này là tâm huyết của bố, con muốn tiếp quản nó. Dù giờ con chưa làm được nhưng con học được, không có chuyện con học mãi mà không thành công đâu."


Ông Miêu bị giật mình, đôi mắt lấp lánh ánh nước bị khăn lau đi, nói: "Ừ, con gái có tấm lòng này ngoan lắm. Con cứ học từ từ rồi sẽ học được thôi."


"Trương Gia Sâm rất giỏi. Con với cậu ta là vợ chồng, có thể bảo nó dạy con, nhưng mà không được phụ thuộc quá." Ông Miêu nhắc nhở Ninh Thư.


Ninh Thư gật đầu.


Người ở các phòng lần lượt đến, Trương Gia Sâm cũng đến. Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư buộc tóc, mặc đồ công sở thì có ngạc nhiên. Miêu Diệu Diệu hiện giờ vừa già dặn mà cũng tươi trẻ, rất khác với dáng vẻ thường ngày.


Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, theo sau anh ta có một cô thư ký đang ôm xấp tài liệu. Cô thư ký này đeo kính gọng đen, trông cũng xinh xắn ưa nhìn.


Đây là cô gái khoác tay Trương Gia Sâm bị Miêu Diệu Diệu nhìn thấy. Sau Miêu Diệu Diệu bị xe tông chết do vội vàng băng qua đường trong cốt truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.