[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 468: Trai nghèo lên phố (36)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư không muốn cãi nhau với Trương Gia Sâm, cô lấy đơn ly hôn ra đẩy qua trước mặt Trương Gia Sâm, bảo: "Ký đi, chắc anh không muốn ra toà lần nữa đâu."


Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư rồi cầm đơn ly hôn xem. Anh cười rồi ký tên vô cùng phóng khoáng.


Ninh Thư ngạc nhiên lắm, cô chưa cả ngửa bài video ngủ với nhau của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn mà anh ta đã ký tên luôn và ngay làm cô bất ngờ quá.


Ninh Thư cũng ký tên vào đơn.


Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư, "Bất ngờ lắm khi anh ly hôn với em ngay vậy đúng không?"


Ninh Thư nhướn mày nhìn anh ta, Trương Gia Sâm bây giờ giống với buông xuôi tất cả chẳng màng gì nữa.


Ninh Thư cất đơn ly hôn rồi định ra về, Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại: "Em ngồi xuống trò chuyện với anh một lúc đi Diệu Diệu, chắc hẳn sau này em không đến thăm anh nữa rồi."


"Tôi không thấy chúng ta có gì để trò chuyện." Ninh Thư nói.


"Em không tò mò sao anh lại làm thế với em, với nhà em à?" Trương Gia Sâm hỏi, nhìn Ninh Thư đầy tình cảm.


Ninh Thư lại ngồi xuống.


Trương Gia Sâm nói: "Miêu Diệu Diệu này, anh bảo anh thích em chắc em không tin đâu."


Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻


Thật hối hận khi nghe Trương Gia Sâm lải nhải. Trương Gia Sâm làm vậy vì yêu, huỷ hoại cuộc đời Miêu Diệu Diệu vì yêu? Vậy Ninh Thư chỉ biết cười ha ha thôi! Nói theo cách của anh ta tức cô làm vậy với Trương Gia Sâm cũng vì cô yêu Trương Gia Sâm nhỉ!


Nỡ lòng từ bỏ cả sở thích của mình?


Mặt Ninh Thư run cái, Trương Gia Sâm nói: "Anh biết em không tin anh. Ngay từ ngày nhỏ anh đã biết sứ mạng của mình là gì. Sứ mạng của anh là chèo chống cả nhà họ Trương, đưa nhà họ Trương bần cùng bao đời phất lên như diều gặp gió. Bố anh tốt với anh lắm vì anh thông minh, học giỏi. Bố là người ủng hộ anh đi học nhất bởi học là con đường tốt nhất để đổi đời."


"Thành công của anh là thành công của cả gia đình chứ không phải của riêng mình anh. Sự tồn tại của em và nhà họ Miêu sẽ trở thành nhược điểm để người đời chỉ trích anh, bảo anh là kẻ bám vào nhà họ Miêu mới có được thành công đó."


Ninh Thư mỉm cười, "Đó là sự thật."


Trương Gia Sâm vẫn bình tĩnh không giận dữ: "Anh biết đó là sự thật nên anh sẽ xoá sổ sự thật này."


Ninh Thư: ...


"Nghĩ kỹ thì anh chưa từng sống cho anh dù chỉ là một ngày. Anh có rất nhiều thứ bủa vây mình còn em lại thật hạnh phúc, thật ngây thơ, thật trong sáng. Anh cũng như ai khác cũng khát khao những thứ tươi đẹp. Anh thích em bằng thật, làm em đau anh cũng khó chịu bằng thật mà nói dối em cũng bằng thật."


Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Quãng thời gian sống thanh thản nhất đời anh lại là những ngày tháng trong tù."


Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻


Ninh Thư nghĩ Trương Gia Sâm nói thế để cố tình làm cô mủi lòng thôi.


Trương Gia Sâm sờ trái tim: "Miêu Diệu Diệu, anh từng yêu em mà giờ vẫn yêu em."


Cơ thể Ninh Thư trào dâng sự đau đớn vô ngàn khi nghe nói vậy. Rõ ràng đây là cảm xúc của nguyên chủ sau khi đã chất chứa bao vết thương lòng, nghe được câu nói đó chỉ còn lại nỗi đau mà thôi.


Trương Gia Sâm không xứng với cái chữ yêu.


Ninh Thư tự nhủ Chú Thanh Tâm đàn áp dòng cảm xúc đang áp đảo, một lúc sau mới bình thường được.


Ninh Thư thấy Miêu Diệu Diệu khổ quá, trời xui đất khiến tạo ra cái kết đó.


Trương Gia Sâm có thể hy sinh bất cứ thứ gì, bảo rằng yêu Miêu Diệu Diệu đấy những rồi vẫn hy sinh Miêu Diệu Diệu.


Ninh Thư châm biếm: "Vậy còn Tiết Mạn Mạn thì sao?"


"Tiết Mạn Mạn à!" Trương Gia Sâm cười, "Nói sao nhỉ, có lẽ là nhìn thấy hình bóng mình ở Tiết Mạn Mạn nên thích chính mình thôi. Nhưng sau rồi lại nhận ra anh cũng chẳng thích mình."


Ninh Thư: Thằng điên!


Tóm lại là cái tên Trương Gia Sâm đen từ trong ra ngoài này thích Miêu Diệu Diệu trong sáng nhưng đồng thời cũng rất áp lực, trắng ra là tự ti khi ở bên Miêu Diệu Diệu.


Và rồi anh ta giết cả nhà Miêu Diệu Diệu.


Đậu má quần què nó chứ!


Ninh Thư không còn gì để nói, cô đi về chứ ở đây lảm nhảm với một thằng điên quá lâu rồi.


Trương Gia Sâm có vấn đề! Chưa hình thành trọn vẹn thế giới quan nhưng đã được trao cho trách nhiệm gồng gánh. Anh ta ngấm ngầm cái trách nhiệm đó vào tận xương máu để rồi có thể hy sinh bất cứ thứ gì.


Hờ, dù có là vậy thì đó cũng không phải lý do để Trương Gia Sâm hại người khác. Dù có thích Miêu Diệu Diệu đi chăng nữa nhưng anh ta vẫn là một thằng tồi, một thằng đểu cáng tìm kiếm niềm vui từ việc hại Miêu Diệu Diệu.


"Diệu Diệu." Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, tay Trương Gia Sâm rất lạnh. Ninh Thư định hất tay anh ta ra nhưng bị Trương Gia Sâm nắm chặt.


Ninh Thư: Bỏ cái bàn tay thối tha ra.


Trương Gia Sâm mỉm cười: "Miêu Diệu Diệu, không có anh em sẽ hạnh phúc lắm đây."


Ninh Thư nhếch mép: "Tất nhiên rồi, không có anh tôi nhất định sẽ hạnh phúc." Không gặp Trương Gia Sâm vậy cuộc đời Miêu Diệu Diệu không đến nỗi tanh bành.


Trương Gia Sâm vẫn nói tiếp: "Anh không hối hận khi hại em, cho anh một cơ hội nữa anh vẫn sẽ làm vậy." Trương Gia Sâm bỗng ôm Ninh Thư vào lòng, "Diệu Diệu à, anh chỉ không biết phải yêu em thế nào thôi."


Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻


Ninh Thư nhẵm thẳng gót giày vào chân Trương Gia Sâm. Trương Gia Sâm vẫn cười như không biết đau. Anh ta thả Ninh Thư ra: "Em về đi."


Phắc, Trương Gia Sâm thế này gớm ghiếc quá.


Ninh Thư đi về, ra đến cửa ngoảnh lại vẫn thấy Trương Gia Sâm đang nhìn mình với khuôn mặt mông lung, ánh sáng nhoà đi người anh ta.


"Diệu Diệu." Trương Gia Sâm mấp máy môi nhìn Ninh Thư đi như thế.


Ninh Thư ra khỏi trại rồi lấy hơi sâu. Dù cô đã niệm Chú Thanh Tâm nhưng trái tim vẫn quặn đau không át đi được cảm xúc tồn đọng trong cơ thể của nguyên chủ.


Thước phim bi kịch này buồn cười thật. Trương Gia Sâm bảo thích Miêu Diệu Diệu, yêu Miêu Diệu Diệu nhưng anh ta không hối hận khi hại Miêu Diệu Diệu. Chữ yêu đẹp biết nhường nào mà hại người ta vì chữ yêu vậy Ninh Thư không còn gì để nói.


...


"Ting, phát hiện linh hồn đạt yêu cầu, đang tải số liệu." Một giọng nói máy móc cứng nhắc vang lên.


"Thiết lập không gian hệ thống."


...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.