Ninh Thư những tưởng Sở Tiêu Nhiên chỉ có chút thế lực trong xã hội đen, nhưng khẩu súng của anh ta đã làm cô dấy lên nỗi lo. Xem ra cô phải đánh giá lại thế lực của Sở Tiêu Nhiên.
Có súng tức không phải xã hội đen bình thường.
Ninh Thư bị uy hiếp bằng súng không dám manh động, dao của cô cũng bị lấy mất, tay bị bẻ ngoặt lại không cử động được.
Sở Tiêu Nhiên chẳng nói chẳng rằng, lập tức đấm thẳng vào bụng Ninh Thư, Ninh Thư đau quặn bụng.
“Luật sư Từ đánh nhau giỏi lắm mà?” Sở Tiêu Nhiên cười lạnh lùng.
Sở Tiêu Nhiên vẫn thù lần Ninh Thư đấm anh ta ở cổng toà án.
Ninh Thư thở hồng hộc vì đau, cô đau như sắp chết đến nơi.
“Lôi vào trong xe.” Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt ngoan độc, chắc hẳn anh ta đang nghĩ xem hành hạ Ninh Thư như thế nào.
Đúng lúc này tiếng còi báo động hú ầm ĩ vọng đến. Chớp mắt thôi xe cảnh sát đã ngày càng lại gần. Sở Tiêu Nhiên lấy làm ngạc nhiên, giơ súng định bắn chết Ninh Thư.
Ninh Thư lấy hết sức, dù có gãy hai tay vẫn liều chết kéo hai người đang khống chế cô để đẩy một người về phía Sở Tiêu Nhiên. Gã bị đẩy trúng đạn của Sở Tiêu Nhiên, chết ngay tại chỗ, Sở Tiêu Nhiên cũng bị cái xác đè lên.
Cảnh sát áp sát ngày càng gần, Sở Tiêu Nhiên xô thi thể đè mình ra, che mặt rồi lên xe. Vào xe rồi vẫn bắn Ninh Thư một phát. Ninh Thư nằm bò ra đất nhưng đạn vẫn sượt qua vai. Vai đau điếng, máu chảy không ngừng, thân nhiệt ngày một lạnh.
Ninh Thư nhìn biển số xe của Sở Tiêu Nhiên, cảnh sát đến liền nói: “Biển số xe là T – 5348.”
Xe cảnh sát đuổi theo Sở Tiêu Nhiên. Ninh Thư mệt nhoài, lại thêm bị thương nên được đưa đến bệnh viện và ngủ mê mệt.
Cảm giác của Ninh Thư sau khi tỉnh lại đó là rã rời toàn thân, một cánh tay không cử động được, vết thương ở vai cũng đã được băng bó.
“Con tỉnh rồi.” Bà Từ thấy Ninh Thư tỉnh là rưng rưng nước mắt: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm bố mẹ sợ chết mất. Bố mẹ chỉ có mỗi mình con, con có mệnh hệ gì bố mẹ biết phải làm sao.”
“Việc bắt người xấu nguy hiểm cứ giao cho cảnh sát, con là người bình thường, con làm mà có nghĩ cho bố mẹ bao giờ chưa.” Bà Từ run giọng, lời ra ngày càng nhiều.
Ninh Thư biết bà Từ lo cho cô, cô vội hứa sẽ không có lần sau nữa.
Lãnh đạo cũng đến thăm Ninh Thư, còn tặng Ninh Thư một lá cờ tuyên dương anh hùng nhân dân. Vậy là Ninh Thư với một cánh tay không cử động được buộc phải ngồi dậy, nhận cờ khen bằng tay lành lặn và chụp ảnh cùng lãnh đạo.
Với một khuôn mặt “Tôi xứng đáng, tôi rất vinh hạnh và lấy làm tự hào.”
Lãnh đạo và phóng viên ra về, Ninh Thư nói với bà Từ: “Mẹ dìu con lên giường với.”
Trời má, ê ẩm cả người!
Lá cờ rẻ tiền càng làm người đau thêm. Tặng cờ cũng được nhưng ít ra cũng phải cho thêm gì đó chứ.
Chỉ với một lá cờ nhưng Ninh Thư hiểu Sở Tiêu Nhiên đã bị cảnh sát chặn đầu như trước đó Sở Tiêu Nhiên chặn đầu xe cô.
Ninh Thư vô cùng sung sướng.
Sở Tiêu Nhiên đang bị tạm giữ, trong khi đó lãnh đạo cũng đột kích và tóm gọn hang ổ của Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên không chỉ kinh doanh sòng bài và cho vay nặng lãi, anh ta còn lấy danh tiếng nhiều tiền của công ty để làm ăn phi pháp.
Lãnh đạo cũng vì thế mà mặt tươi như hoa khi đến thăm Ninh Thư. Bởi vì vụ này đã cộng thêm một khoản ngân sách lớn vào kho bạc, càng nhiều tiền thành phố sẽ càng phát triển hơn.
Ninh Thư nói với lãnh đạo cần phải vét sạch Sở Tiêu Nhiên. Lãnh đạo trả lời sẽ không bỏ qua một xu nào.
Ninh Thư nghe vậy mới yên tâm, mới không đắng lòng khi nhìn cờ khen rẻ tiền.
Ninh Thư nằm viện điều trị, cánh tay cô bị trật khớp, vết thương động vào dây chằng, dự đoán non nửa năm tới sẽ sống với một cánh tay vô dụng. Tuy nhiên dùng một cánh tay đổi lấy chuyện Sở Tiêu Nhiên bóc lịch rất xứng đáng.
Ninh Thư nằm viện nửa tháng mới xuất viện. Vụ án của Sở Tiêu Nhiên chưa thẩm tra mà lãnh đạo đã thả Sở Tiêu Nhiên ra. Dù thế, thế lực ngầm của Sở Tiêu Nhiên đã bị triệt phá triệt để.
Ninh Thư rất khó chịu, Sở Tiêu Nhiên mà có tiền án làm ăn phi pháp thì đừng hòng làm lại cuộc đời.
Sau khi lãnh đạo thả Sở Tiêu Nhiên, ngày nào lãnh đạo cũng thúc giục Sở Tiêu Nhiên nộp mười bốn tỷ tiền phạt. Sở Tiêu Nhiên nào còn đủ sức vênh váo với quốc gia, anh ta gom đủ mười bốn tỷ giao nộp.
Sở Tiêu Nhiên vừa nộp xong đã bị bắt giữ ngay lập tức với tội danh có liên quan đến hoạt động phi pháp, tạm giữ chờ ngày đủ chứng cứ ra toà xét xử.
Ninh Thư: …
Đậu má cạn mẹ lời. Thả ra để Sở Tiêu Nhiên nộp đủ tiền phạt. Nộp phạt xong sẽ bắt giam ngay lập tức.
Hình như Sở Tiêu Nhiên bị chơi đểu.
Ninh Thư sung sướng vô cùng, cô treo cờ khen anh hùng nhân dân ở nơi dễ thấy nhất, đẹp nhất trong văn phòng luật.
Không có Sở Tiêu Nhiên boom hẹn giờ, Ninh Thư thư thái thoải mái, nhàn nhã chưa từng có.
Nhưng có một số người không muốn Ninh Thư sống sung sướng.
Hạ Hiểu Mạn lại đến, cô ta lại hò hét ầm ĩ gọi tên Từ Văn Lãng, Từ Văn Lãng anh ra đây cho tôi ngoài cổng.
Nay gọi cả họ và tên chứ không gọi anh Văn Lãng nữa rồi.
Ninh Thư đeo tai nghe nghe nhạc, mặc xác Hạ Hiểu Mạn muốn làm gì thì làm.
Hạ Hiểu Mạn quỳ ngoài cổng, nghiêng ngả suýt ngất dưới cái nắng như đổ lửa. Có người định đỡ cô ta nhưng lại bị cô ta lườm nguýt dữ tợn như thể người ấy là kẻ thù.
Ninh Thư lắc đầu ngán ngẩm, không thương thân thì thôi, đằng này không cả thương đứa con trong bụng.
Hạ Hiểu Mạn say nắng, Ninh Thư đành bảo người ta đưa cô ta vào văn phòng vừa cạo gió vừa bấm nhân trung.
Ninh Thư thấy lông mi cô ta rung rung nãy giờ là biết cô ta giả vờ ngất.
Hạ Hiểu Mạn từ từ tỉnh lại, cô ta đảo mắt rồi dừng lại ở Ninh Thư. Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, trợn trừng mắt mấp máy hôi chất vấn trong hoảng hốt: “Tại sao, tại sao anh phải làm vậy?”
Ninh Thư: …
Hoang mang quá, không hiểu cô ta đang nói gì?
“Sao anh phải làm thế? Sở Tiêu Nhiên ngồi tù có lợi gì cho anh mà anh phải làm thế?”
Hạ Hiểu Mạn thấy người đàn ông này quá đỗi xa lạ, đây không phải anh Văn Lãng trong trí nhớ của cô. Anh Văn Lãng không trí nhớ của cô sẽ không lạnh lùng, vô tình như thế này.
Ninh Thư: →_→
Sao nói chuyện với cô ta mệt thế nhỉ. Cô ta không biết một chút nguyên nhân nào à?
“Cô vẫn luôn muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên còn gì? Tôi đang giúp cô thôi.” Ninh Thư nhún vai nói như thật: “Cô hận Sở Tiêu Nhiên lắm mà? Cô nói Sở Tiêu Nhiên chơi đùa cô mà? Cô nên vui kia chứ.”