Thật ra trong mấy trăm năm họ Mộc cai trị Huyên Quốc, chủ nghĩa nam quyền đã bắt đầu chớm nở. Bản chất muốn khống chế, tính hổ báo của đàn ông không khi nào thôi sục sôi, đàn ông không còn yên phận ở nhà, bị phụ nữ quản lý nữa.
Dù hiện giờ vẫn cam chịu công việc bếp núc, tô son điểm phấn, nhưng khát khao quyền lực vẫn ấp ủ trong máu.
Bởi vậy mà tính cách khác với con gái thời đại này của Hoàng tứ nữ rất được các chàng trai thích.
Người kề gối Hoàng tứ nữ đều rất yêu thương cô bé. Kể cả Nguyên Quân có dã tâm nhưng vẫn đưa con trai lên làm hoàng đế, thực hiện hành trình chu du khắp chốn với người yêu. Nếu hắn ta không yêu Hoàng tứ nữ, hắn đã lên ngôi hoàng đế rồi.
Cô gái thật thà, ngốc ngếch, vô tư như Hoàng tứ nữ xứng đáng có được tình yêu.
Nguyện vọng của nguyên chủ: Bảo vệ Huyên Quốc, không để đàn ông ti tiện nắm quyền Huyên Quốc. Không để Hoàng tứ nữ làm nữ hoàng nhưng mong Hoàng tứ nữ sống một đời bình an.
Mộc Nghê Thường không hận Hoàng tứ nữ, bởi xét cho cùng cũng do bà đã quá chiều Hoàng tứ nữ, dẫn đến có kẻ kề gối con gái không an phận, bắt được cơ hội.
Ninh Thư đã tiếp nhận xong cốt truyện, nhiệm vụ này khá dễ, Hoàng tứ nữ không muốn làm nữ hoàng trong khi đã có sẵn thái tử, cứ việc giao quốc gia cho Hoàng thái nữ là được.
Quá dễ dàng!
Ninh Thư không thấy nhiệm vụ này khó, có hơi khó chỉ ở việc cô chưa từng làm nữ hoàng, cô cần học cách xử lý triều chính, trở thành nữ hoàng đúng mực.
“Bẩm bệ hạ, Hoàng thái nữ điện hạ đang đợi ở bên ngoài. Nô tỳ đã thưa rằng bệ hạ đang nghỉ ngơi, nhưng Hoàng tứ nữ muốn đợi bệ hạ thức dậy.” Thấy Ninh Thư đã thức dậy, nữ quan qua thưa với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Cho con bé vào.”
Hoàng tứ nữ vào trong hành lễ đáng yêu với Ninh Thư trước nhất. Cô bé vẫn mặc bộ đồ màu xanh, có vẻ bãi triều qua thẳng đây đợi chứ không về phủ.
Một hành động nhỏ bé nhưng làm ấm lòng Ninh Thư. Chẳng trách Mộc Nghê Thường lại chiều cô con gái này đến mức không hề trách móc dù cô bé đã chấm dứt cả một triều đại.
“Mẫu hoàng đã khoẻ hơn chưa, đã truyền ngự y chưa ạ? Tối hôm qua ngài ngủ không ngon giấc đúng không? Mẫu hoàng nên vận động nhiều hơn, ra ngoài hít thở không khí tươi mới, không nên ở mãi trong điện. Hay là mẫu hoàng tập yoga với nhi thần đi ạ? Yoga vừa có tác dụng giảm cân, vừa săn chắc cơ thể và cả giải toả áp lực nữa. Trên tất cả, ra nhiều mồ hôi mới khoẻ người ạ. Mẫu hoàng…” Mộc Dao nói một tràng dài, khuôn miệng hoạt động liên tục.
Quanh Ninh Thư chỉ có tiếng lải nhải của Mộc Dao, Ninh Thư nhoẻn miệng cười nghe cô bé nói. Mộc Dao nói một hơi rồi sáng mắt: “Mẫu hoàng nghĩ sao ạ?”
Ninh Thư: …
Ninh Thư kiên quyết chuyển chủ đề: “Nghe nói phu thiếp hậu viện của con lại ồn ào, con cần dùng biện pháp cứng rắn hơn với đàn ông, đừng chiều.”
Mộc Dao ngượng chín mặt, đung đưa tay Ninh Thư nũng nịu: “Nhi thần nghe ạ, họ cũng không có ý xấu.”
Không có ý xấu mà hại chết Mộc Dao thật? Nhận thấy Mộc Dao thay đổi và ai cũng rung động, chuyển sang quyến rũ cô bé?
Ngay cả thị vệ Mộc Nghê Thường giao việc bảo vệ Mộc Dao cũng đã yêu Mộc Dao.
Âu cũng bởi Mộc Dao quá khác biệt, từ công tử nhà thừa tướng kiêu ngạo đến con trai thượng thư đều cư xử đặc biệt với Mộc Dao.
“Nhi thần xoa bóp cho ngài nhé, sẽ bớt đau đầu đó ạ.” Mộc Dao đặt tay vào thái dương day theo hình tròn mà chưa được sự cho phép của Ninh Thư.
Công nhận tay nghề của Mộc Dao rất khá, Ninh Thư rất thoải mái.
“Dao Nhi, con là quý nữ nhà trời, cần phải thể hiện cái uy biết chưa?” Ninh Thư nhắm mắt dặn dò. Mộc Dao đích thị là một em gái hiền lành dễ thương.
“Nhi thần đã biết ạ.” Mộc Dao vâng cho có, sự thật là cô cứ bị yếu thế trước nhiều đàn ông.
Ninh Thư cũng không đi sâu vào vấn đề này vì không thay đổi được tính cách của Mộc Dao.
Ninh Thư giữ Mộc Dao lại ăn sáng nhưng Mộc Dao cứ bồn chồn không yên, thấy vậy Ninh Thư bèn cho cô bé về.
Mộc Dao chào Ninh Thư rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phủ. Các anh đẹp trai nấu bữa sáng đợi cô ở phủ, cô về muộn họ sẽ lại giận dỗi cho mà xem.
Mộc Dao là một cô gái tốt, quan niệm của cô bé khác với con gái ở thế giới này nên cô bé đối xử rất tốt với phu thiếp trong phủ.
Ăn sáng xong Ninh Thư bắt đầu phê duyệt tấu chương. Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ nhưng cô vẫn bị hoang mang sau một hồi đọc đi đọc lại tấu chương. Tấu chương viết rất dài nhưng cũng rất lan man, nói mãi không biết đang nói gì, mãi rồi mới vào chủ đề chính.
Nữ hoàng khổ đều tại các bá quan.
Không những thế, không chỉ dài dòng văn tự mà cả đoạn không có nổi một dấu chấm. Ninh Thư đọc một câu mà đứt hơi, không nhìn thấy dấu chấm ở nơi nào hết.
Đau đầu quá!
Ninh Thư cố gắng đọc hai quyển tấu chương trong trạng thái não quay mòng mòng rồi gập quyển sổ lại. Nữ quan thưa: “Bẩm bệ hạ, phượng hậu nghe nói ngài không khoẻ nên hầm canh bổ…”
1
Phượng… phượng hậu?
Ninh Thư ngớ người.
Cô nghĩ nhiệm vụ này đơn giản vì cô quên mất Mộc Nghê Thường là nữ hoàng có tam cung lục viện, bao nhiêu nam phi đang chờ.
Định mệnh, cô bị sốc.
Ninh Thư nhếch môi, có phải cô cần âu yếm với đàn ông hậu cung không? Thận hư đấy!
Nữ quan đang đợi câu trả lời của Ninh Thư, Ninh Thư day trán: “Cho phượng…. hậu vào.”
Một người đàn ông mặc đồ trắng bước vào. Anh ta có gương mặt tuấn tú, cử chỉ nho nhã, xách hộp thức ăn hành lễ với Ninh Thư rồi lấy canh ra với giọng ôn tồn: “Trường Thanh hành lễ với bệ hạ.”
Phượng hậu của Mộc Nghê Thường tên Liễu Trường Thanh, cha của Hoàng thái nữ.
Ninh Thư bỗng nhớ đến một đoạn cốt truyện, hình như hắn ta bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung, trước khi Mộc Nghê Thường chết cũng không gặp lại một lần.
Liễu Trường Thanh có mày mắt như tạc, mái tóc hơi xoăn nhẹ, treo một cây sáo trúc bên hông. Hắn ta là một người đàn ông cực kỳ có khí chất.
Liễu Trường Thanh dạ nhẹ nhàng, không khăng khăng ép Ninh Thư uống: “Bệ hạ nên uống nhân lúc còn nóng, để nguội mất ngon.”
Ninh Thư ừ một tiếng, tiếp tục xem tấu chương. Liễu Trường Thanh hành lễ rồi ra ngoài. Ngọc bội và sáo trúc treo ở hông va vào nhau kêu lách cách.
Liễu Trường Thanh quả là một người cuốn hút.
Ninh Thư thưởng canh cho nữ quan chứ không uống. Cô cứ có cảm giác khó tả về Liễu Trường Thanh, đây là cảm giác của nguyên chủ, không phải của Ninh Thư.
Ninh Thư không hiểu ý của cảm giác này, song cô biết cô cần cảnh giác.