[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 541: Trọng nữ khinh nam (8)



Liễu Trường Thanh luôn mang theo giống trúc đã từng trồng cùng Mộc Nghê Thường, vả chăng đang muốn thể hiện trong tim Liễu Trường Thanh cũng có Mộc Nghê Thường? 

Ủa, xem ra cô cần hạn chế tiếp xúc với Liễu Trường Thanh rồi. Hai người này trưởng thành cùng nhau, khẳng định hắn ta rất hiểu tính Mộc Nghê Thường. 

Dù đã biết lý do Liễu Trường Thanh luôn mang theo sáo trúc nhưng Ninh Thư vẫn không dám uống canh bổ Liễu Trường Thanh tặng. 

Cô chỉ làm theo trực giác thôi. 

Ninh Thư đang nghĩ xem phế ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết thế nào, không lẽ cô cũng để long bào nữ hoàng vào trong phủ của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường? 

Xử lý Mộc Tuyết bằng tội mưu phản không thoả đáng lắm, cô cần một cách tốt hơn. Yêu cầu tiên quyết để được long bào vào phủ là Mộc Tuyết không đề phòng, nếu đề phòng chính là làm chuyện công cốc và còn bị đối phương phản đòn. 

Qua vài lần gặp nhau, Ninh Thư cảm nhận được linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người kín đáo, chưa chắc đã có hiệu quả nếu dùng cách này. 

Nghĩ mà nhức đầu, Mộc Tuyết vẫn không có động thái nào, trước đó còn sáng tạo dấu câu giúp ích cho đất nước. Chỉ cần cô ta không làm chuyện quá đáng, ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết vẫn được bảo toàn. 

Mộc Tuyết không thường xuyên xuất hiện trước mặt Ninh Thư nên Ninh Thư không tìm hiểu được phong cách làm việc của Mộc Tuyết. Lần trước đề xuất việc cho đàn ông đi học bị cô quát một trận, sau đó Mộc Tuyết không nhắc lại chuyện ấy nữa. 

Dễ thấy đã giấu nhẹm trong lòng. 

Khác với Mộc Tuyết, Mộc Dao ăn chơi nhảy múa khắp nơi, có đồ ngon lại mang vào đưa Ninh Thư một phần, quả là cô con gái hiếu thảo. 

Thấy Mộc Dao phơi phới, Ninh Thư đoán cô bé lại gặp được anh đẹp trai nào đó, vậy là cô hỏi: “Trẫm nghe nói dạo này con rất thân với con trai Nguyên thừa tướng.” 

“Ai thân với hắn chứ nhi thần thì không.” Mộc Dao tức giận, suýt nhảy đổng lên. 

Ninh Thư nhìn cô bé: “Không thân thì không thân. Trẫm cũng nghe một số lời đồn trong cung rồi, đã không thích thì đừng để xảy ra chuyện gì bêu xấu danh tiếng của Nguyên Quân, kẻo sau có lỡ, hắn ta chỉ lấy con được thôi.” 

Mộc Dao lo lắng ra mặt hỏi Ninh Thư: “Bêu xấu danh tiếng của hắn thật ạ? Hay là nhi thần cưới hắn vậy.” 

Ninh Thư: … 

Bé ngoan ra chỗ khác chơi. 

Ninh Thư cứ tưởng Mộc Dao sẽ không đơm hoa kết trái nhanh như thế, vậy mà thượng triều hôm sau, Mộc Dao đã quỳ phịch xuống xin Ninh Thư hạ chỉ lấy chồng. 

“Thưa mẫu hoàng, nhi thần muốn lấy Nguyên Quân.” Mộc Dao vào thẳng vấn đề. 

Nguyên thừa tướng đứng bên nghe mà ho sặc sụa, nhìn Mộc Dao chằm chằm. 

Ninh Thư day trán hỏi Nguyên thừa tướng: “Ý nhà Nguyên khanh thế nào?” 

Xem biểu cảm của mẹ Nguyên Quân là biết Mộc Dao chưa nói trước với bà. 

Nguyên thừa tướng nghĩ bụng, bệ hạ chiều chuộng Hoàng tứ nữ, Nguyên Quân gả cho Hoàng tứ nữ cũng xem như có mái ấm. 

Nguyên thừa tướng hiểu con trai, con bà kiêu ngạo, không chịu nhún nhường trước con gái. Hoàng tứ nữ là cô gái tốt tính, chắc là có thể bao dung cho Nguyên Quân. 

“Bẩm, thần rất lấy làm vinh hạnh.” Nguyên thừa tướng trả lời. 

Ninh Thư cũng hạ chỉ gả Nguyên Quân làm chồng Mộc Dao, ngay từ đầu Ninh Thư đã không có ý định chia cắt hai con người này. 

Con trai của Nguyên Quân ngồi vào ghế rồng cũng do có duyên, hiện giờ Ninh Thư không cho Mộc Dao ngồi vào ghế rồng, thân đàn ông quanh góc nhà như Nguyên Quân sẽ không giỏi nhường ấy. 

Ninh Thư và Nguyên thừa tướng định ngày thành hôn, Mộc Dao cứ cười tít mắt, rõ ràng rất thích Nguyên Quân. 

Ninh Thư để ý thấy Mộc Tuyết vẫn giữ im lặng, cô hỏi: “Hoàng thái nữ có để ý chàng trai nào không? Chồng con không thể bỏ trống mãi, con cũng nên có một người chồng chăm sóc.” 

Mộc Tuyết khựng mặt rồi lại trở về với biểu cảm bình thường. Nếu Ninh Thư không tinh mắt cũng không nhận ra chút thay đổi sắc mặt của Mộc Tuyết. 

“Nhi thần không vội, đến khi nhi thần tìm thấy… chàng trai thích hợp, nhi thần sẽ xin mẫu hoàng hứa gả.” Mộc Tuyết kính cẩn. 

Ninh Thư ừ một tiếng rồi cảm thấy cay họng, máu xộc lên mồm, miệng toàn mùi máu. 

Gay rồi! Tình hình gì vậy? 

Ninh Thư biến sắc, cố gắng nuốt ực máu trước mặt các văn võ bá quan rồi vẫy tay với Thu nữ quan. Thu nữ quan lập tức nói: “Bãi triều.” 

Ninh Thư đứng phắt dậy sải bước về Thiền điện. Mộc Tuyết đanh mắt nhìn theo dáng Ninh Thư rồi lại vui vẻ với Mộc Dao: “Chúc mừng hoàng muội ôm mỹ nhân về nhà.” 

“Cảm ơn hoàng tỷ.” Mộc Dao cười hạnh phúc. 

Mộc Tuyết chỉ nhếch môi nhìn Mộc Dao. 

Về đến Thiền điện, Ninh Thư nôn ngay một bãi máu, Ninh Thư không biết tại sao cô lại nôn ra máu. 

Ninh Thư tự bắt mạch, cô chau gắt đôi mày, mạch cô vẫn bình thường mà? 

“Bệ hạ?” Thu nữ quan hãi hùng khi thấy Ninh Thư nôn ra máu. Ninh Thư lau mép: “Gọi ngự y đến đây, đừng làm lớn chuyện.” 

Triệu chứng giống với trúng độc, nhưng đó là điều không thể. Cô sẽ phát hiện nếu tiếp xúc với độc tố. Dù cô chỉ hiểu một chút về y thuật nhưng cô giỏi về chế độc, cô không ngờ có ngày mình lại trúng độc. 

Ninh Thư bắt mạch đi bắt mạch lại nhưng mạch đập không giống trúng độc, không lẽ y thuật của cô quá kém? 

Định mênh, làm nữ hoàng khổ quá, lúc nào cũng có rắn trong chăn, lúc nào cũng có điêu dân muốn hại trẫm. 

Tóm lại Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao cô lại trúng độc. 

Ngự y đến, Ninh Thư bảo ngự y bắt mạch ngay lập tức. Ngự y nghe hồi lâu rồi lắc đầu: “Mạch của bệ hạ giống với trúng độc nhưng cũng không giống trúng độc.” 

Nói rồi ngự y lại nhúng kim bạc vào máu Ninh Thư nôn dưới đất, quan sát màu sắc thay đổi của cây kim, thưa: “Chắc là trúng độc.” 

Ninh Thư phẩy tay cho ngự y lui, cô lấy một viên thuốc giải độc đã mua từ trước ra uống một viên. 

Những tưởng uống một viên thuốc giải độc rồi độc tố sẽ thải ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu Ninh Thư lại hộc máu miệng. 

Ninh Thư ngơ ngác, tại sao thuốc giải độc do hệ thống sản xuất cũng không có tác dụng? 

Ninh Thư chùi mép bằng đôi tay run run. 

“Sao thế này 2333?” Chuyện này rất lạ, Ninh Thư gọi thầm 2333. 

“Để tôi kiểm tra người cô trước.” 2333 nói rồi im bặt. 

Ninh Thư nôn nóng: “Tóm lại là làm sao?” 

“… Cô trúng độc thật, chính xác hơn là bị nguyền rủa… mà còn là… sản phẩm của hệ thống.” 2333 nói. 

Ninh Thư: Định mệnh! 

Tức là có một người thực thi nhiệm vụ khác ở trong nhiệm vụ này. Người đó còn nguyền rủa cô trong thầm lặng mà cô còn không hay biết? 

“Có cách phá không?” Ninh Thư hỏi 2333. 

Ninh Thư lặng thinh. 

Ninh Thư lạnh toát cả người, nếu cô chết vậy nhiệm vụ này thất bại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.