Xin phế truất thái tử chỉ là kế sách lấy lui làm tiến của Mộc Tuyết, tạo cơ hội cho đại thần gây áp lực lên Ninh Thư.
Nhìn họ mà Ninh Thư châm biếm: “Con gái trẫm chết, không phải con gái các ngươi chết nên nào biết đau lòng. Mộc Tuyết, muội muội của ngươi chết vì ngươi, nhà ngươi không cả biết ăn năn sao?”
Ninh Thư mệt mỏi ra mặt, cô phẩy tay áo: “Hoàng thái nữ tự kiểm điểm trong phủ, không có lệnh của trẫm không được rời khỏi phủ thái nữ.”
“Nhi thần khấu tạ ân điển của mẫu hoàng.” Mộc Tuyết khấu đầu xuống đất.
Ninh Thư nhìn Mộc Dao nằm trên cáng: “Chuẩn bị quan tài cho Hoàng tứ nữ.”
Ninh Thư bước đi xiêu vẹo, có thể ngã bất cứ lúc nào nếu không nhờ Thu nữ quan dìu.
Mộc Tuyết đanh mắt nhìn theo dáng Ninh Thư.
Về đến tẩm cung, Ninh Thư kiệt sức nằm liệt giường, mãi rồi mới ra lệnh: “Hạ táng Hoàng tứ nữ bằng tốc độ nhanh nhất.”
Thu nữ quan thưa vâng.
Do quan tài không có sẵn, Ninh Thư đã cho Mộc Dao dùng quan tài đế vương của Mộc Nghê Thường. Các đại thần muốn trình bày không hợp quy định, nhưng chẳng ai dám mảy may ngỏ lời trước đôi mắt đỏ lừ, đằng đằng sát khí của Ninh Thư.
Hoàng thái nữ đuối lý, Hoàng thái nữ chỉ bị cấm túc còn Hoàng tứ nữ đã mất.
Các bà nói đỡ cho Hoàng tứ nữ đã rất nguy hiểm, không ai dám động vào Ninh Thư.
Thi thể của Hoàng tứ nữ được nhập quan với tốc độ nhanh nhất, hôm sau đã chuẩn bị đưa đi hạ táng.
Người ngoài chỉ nói nữ hoàng bệ hạ không chấp nhận được cái chết của Hoàng tứ nữ nên muốn hạ táng thật mau. Cũng có dòng dư luận khác tin rằng ngài đang bảo vệ Hoàng thái nữ điện hạ.
Đêm ấy, thỉnh thoảng bấc đèn dầu leo lắt trong đại điện treo đầy vải trắng lại lay động.
Quan tài trạm trổ cầu kỳ đặt ở giữa điện, cả đại điện cũng nhuốm màu lạnh lẽo.
Ninh Thư bước vào bên trong, khó khăn lắm mới đẩy được nắp quan tài, vỗ má Mộc Dao gọi liên tục: “Dậy đi.”
Mộc Dao với khuôn mặt xám trắng, mặc bộ quần áo đẹp đẽ nằm im trong quan tài. Ninh Thư bực bội bịt mũi Mộc Dao, bấy giờ Mộc Dao mới buộc phải hít thở bằng miệng.
“Ôi cái đầu của con.” Mộc Dao chật vật ngồi dậy, xoa đầu: “Đầu nhi thần đau quá, sao mẫu hoàng không sai người băng bó cho nhi thần vậy?”
“Chết rồi còn cầu kỳ làm gì?” Ninh Thư phẩy tay, ám vệ bê đá đặt vào quan tài.
“Đóng đinh quan tài lại.” Ninh Thư sai hai ám vệ.
Ninh Thư dựa cột, nói với Mộc Dao vẫn đang xoa đầu: “Từ giờ hãy sống hạnh phúc với Nguyên Quân.”
“Hắn ta nói với trẫm về sau sẽ túc trực ở hoàng lăng, trông giữ phần mộ của con.” Nguyên Quân hôm nay đã khác Nguyên Quân trong cốt truyện. Do bị người đời xỉa xói chuyện thất tiết nên đi đến đâu cũng phải đối mặt với đôi mắt soi mói của mọi người. Chàng thanh niên đã từng kiêu ngạo cỡ nào nay chỉ còn là chú chim gãy cánh.
Ninh Thư cũng thấy được cái chết của Mộc Dao là đả kích nặng nề dành cho Nguyên Quân.
Mộc Dao là người sẵn lòng ở bên hắn ta khi hắn tuyệt vọng nhất.
Hắn đã quyết định trở thành người trông mộ, phần đời còn lại lấy hoàng lăng làm nhà.
“Cảm ơn mẫu hoàng, nhi thần đã hiểu ạ.” Mộc Dao cười: “Cảm ơn tất cả những gì mẫu hoàng đã làm cho nhi thần.”
“Giờ thì nhi thần sắp được đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.” Mộc Dao nói: “Nhi thần và Nguyên Quân, còn cả người thương yêu nhi thần sẽ cùng dạo quanh thế giới.”
Mẹ kiếp số tốt như gì.
Cô ghen tỵ quá, trong khi người ta tốt số được đi đây đi đó, còn cô phải kéo dài hơi tàn trong đau đớn, bao nhiêu việc cần xử lý.
“Ngày mai sẽ rời khỏi hoàng cung theo đội đưa tang. Trẫm sẽ cử người bảo vệ con.” Ninh Thư dặn: “Đừng để ai nhận ra con, làm được không?”
“Nhi thần làm được ạ.” Mộc Dao đập ngực, đảm bảo: “Nhi thần sẽ không tạo phiền phức cho mẫu hoàng.”
Thấy ám vệ đã đóng đinh quan tài xong, Ninh Thư vỗ vai Mộc Dao rồi rời khỏi đại điện.
Hôm sau, Ninh Thư đưa mắt nhìn theo đội đưa tang dài dằng dặc rời khỏi hoàng cung. Mộc Dao trốn trong đội đưa tang định ngoảnh lại vẫy tay với Ninh Thư đứng trên cao, song sau khi suy xét kỹ lưỡng, cô bé chỉ ngoan ngoãn đi theo đội ngũ.
Mộc Dao đã xuất cung, Ninh Thư nhẹ cả người. Cô lên kiệu liễn hồi cung.
Đã mấy ngày trời Ninh Thư không thượng triều. Ninh Thư không muốn thượng triều, nay kiếm được lý do quá đau lòng vì mất con nên không muốn thượng triều, ai bảo trẫm thượng triều trẫm sẽ giết kẻ đó.
Chung quy đã giúp Ninh Thư có thời gian nghỉ ngơi, cố sống thêm được đôi ngày.
Ninh Thư rất thất vọng vì sự việc Hoàng tứ nữ chết chưa đủ để phế truất vị trí thái tử của Hoàng thái nữ.
Các đại thần cật lực phản đối cũng vì Mộc Dao đã chết, chết là hết, không cần đá một người sống vì một người đã chết. Hơn hết, thân phận ngày Mộc Dao còn sống cũng không cao quý bằng Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết bị Ninh Thư cấm túc vậy mà Liễu Trường Thanh không có lời nói đỡ. Vẫn ngày ngày mang canh cho Ninh Thư rồi nắm bàn tay xấu xí của cô, dặn dò cô: “Bệ hạ cần bồi bổ cơ thể.”
Ninh Thư: …
Tóm lại Ninh Thư không hiểu Liễu Trường Thanh định làm gì.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Ninh Thư bắt Mộc Tình đã lâu không gặp đến tẩm cung.
Mộc Tình vẫn mặc quần áo may từ vải thô. Cô bé đề phòng, thắc mắc với Ninh Thư: “Ngài bắt tôi làm gì?”
Những ngày qua Mộc Tình sống trong cảnh giác, cô không biết bà mẹ trên danh nghĩa của mình muốn gì. Đuổi cô về lãnh cung làm cô nhìn ai cũng thấy xấu xa.
Ninh Thư hỏi Mộc Tình đang xù lông nhím: “Dạo này sống tốt không?”
Mộc Tình: …
Đậu mọc đầy đầu là tâm trạng hiện giờ của Mộc Tình. Cô biết bà ta hỏi cô sống tốt không để châm biếm cô.
Giỡn mặt quá nhỉ.
Mộc Tình nghiến răng: “Sống rất tốt, vô cùng tốt.”
Mộc Tình gãi đầu bực bội. Cô đọc tấu chương, đọc xong Ninh Thư hỏi cô cách giải quyết, Mộc Tình trả lời không biết ngay lập tức.
Ninh Thư nhìn cô né, đưa cho nó đọc một quyển tấu chương khác. Mộc Tình đọc xong Ninh Thư lại hỏi: “Đặt mình vào vị trí người ta, ngươi sẽ giải quyết thế nào? Đại thần đang nghĩ gì?”
“Tôi không biết.” Mộc Tình trả lời thẳng thừng.
Ninh Thư lại lấy một tấu chương khác: “Đọc tiếp.”
Mộc Tình đã hiểu, nếu đêm nay cô không đưa ra được cách giải quyết, có lẽ cô sẽ phải đọc tấu chương mãi.