[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 552: Trọng nữ khinh nam (19)



Mộc Tình thắc mắc: “Ngài là nữ hoàng mà? Tại sao không gọi ngự y, để ngự y khám cho ngài?” 

“Đã khám nhưng không tìm thấy bệnh. Tóm lại là không cứu được, không cần phí thời gian.” Ninh Thư dửng dưng: “Trẫm đã soạn xong thánh chỉ truyền ngôi rồi.” 

Ninh Thư đưa binh phù cho Mộc Tình: “Đây là binh phù điều động cấm vệ quân Huyên Thành, trẫm sẽ nghĩ cách xử lý Hoàng thái nữ. Nếu việc chưa thành mà trẫm đã đi, đành phải trông cậy vào ngươi đấu với nó. Ngươi mà chết cũng vì ngươi đáng đời.” 

Mộc Tình: … 

Đồ độc ác. 

Giây trước kéo cô vào cuộc chiến, giây sau chết ngay, có ai giỏi hãm hại hơn bà ta không? 

“Ngày mai trẫm sẽ giới thiệu ngươi với mọi người, từ giờ trở đi ngươi chính là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình.” Ninh Thư ngắt hơi: “Chuẩn bị tinh thần đi.” 

Mộc Tình bặm môi: “Dù ngài có làm vậy tôi vẫn hận ngài.” 

“Cứ việc, ngươi hận hay không đâu liên quan đến trẫm.” Ninh Thư không quan tâm. 

Trong buổi thượng triều hôm sau, Ninh Thư được Mộc Tình bận đồ gấm dìu đi, trông Mộc Tình ra dáng và xinh đẹp hơn xưa nhiều. 

Bỗng nhiên nữ hoàng dẫn theo một cô gái làm các đại thần ngạc nhiên, thầm quan sát Mộc Tình. 

Ninh Thư vào thẳng chủ đề: “Đây là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình sống trong lãnh cung từ nhỏ, nay trẫm thêm tên con bé vào gia phả hoàng tộc.” 

Đại thần cùng nhau quỳ xuống, ngoài miệng chúc mừng nhưng chẳng hay nghĩ gì trong bụng. 

Tóm lại là Mộc Tình đã được giới thiệu với các văn võ bá quan. 

Đã công bố thân phận của Mộc Tình, những việc còn lại đều phải làm theo quy định. Ninh Thư không sắp xếp cho Mộc Tình ở trong cung điện xa hoa, thay vào đó cô cho con bé ở trong cung điện bên cạnh lãnh cung. Khi nào xây xong phủ hoàng nữ thì chuyển ra phủ. 

Thái độ đó làm người khác không biết Ninh Thư thích hay không thích Hoàng ngũ nữ Mộc Tình mới xuất hiện này. 

Ninh Thư chuyển giao tất cả lực lượng cho Mộc Tình. Nếu có tất cả mà Mộc Tình vẫn không thắng Mộc Tuyết vậy Ninh Thư đành chịu. Ninh Thư cũng không trông mong hoàn thành nhiệm vụ này. 

Tin đồn ngày càng truyền xa, ai ai cũng rỉ tai nhau bệ hạ chẳng sống được bao lâu nữa. Văn võ bá quan liên tục xin Ninh Thư thả Mộc Tuyết để giúp nữ hoàng quản lý đất nước. 

Ninh Thư vẫn yên vị, không quan tâm những kẻ đó. Bà sắp chết rồi, còn gì nữa đâu mà bà phải sợ, thích khuyên rồi sẽ được chết hết với nhau. 

Các đại thần nào muốn chết, họ thấy Ninh Thư sắp chết nên muốn nịnh nữ hoàng tương lai là Mộc Tuyết thôi. 

“Ngài truyền ngự y đến khám đi chứ?” Mỗi lần Mộc Tình nhìn thấy bộ dạng sắp chết của Ninh Thư là cô lại buồn nôn. Ghê nhất là khi bà phù thuỷ nôn ra máu mà vẫn không cảm xúc, cảnh ấy đánh đòn rất mạnh vào tinh thần Mộc Tình. 

Ninh Thư cầm khăn lau máu đen dính mép, nói lạnh lùng: “Đợi ngươi lên ngôi nữ hoàng, xem xét tình hình rồi xử lý tất cả những kẻ trong danh sách này.” 

Mộc Tình dẩu môi châm biếm: “Sao ngài lại dám chắc tôi sẽ lên ngôi nữ hoàng? Ngài bình tĩnh quá, đừng quên ngài vẫn còn một người thừa kế danh chính ngôn thuận.” 

“Thế trả binh phù cho trẫm?” Ninh Thư liếc xéo Mộc Tình, Mộc Tình trả lời ngay: “Ngài là đế vương, cửu ngũ chí tôn gì mà thay đổi thất thường, đã cho người ta lại mặt dày đòi.” 

“Hừ, mình cũng ngang ngược kém ai.” Ninh Thư trợn mắt: “Muốn lắm còn ra vẻ cho ai xem. Muốn làm nữ hoàng thì phải biết trách nhiệm của mình.” 

Mộc Tình: Đồ phù thuỷ. 

“Bệnh của ngài hết thuốc chữa thật sao?” Mộc Tình cắn môi: “Tôi không thấy ngài uống thuốc, cũng không thấy truyền ngự y, ngài đừng tự hành hạ thế.” 

Ninh Thư lặng người, nếu chữa được hà cớ gì cô phải buông xuôi. 

Máu đen Ninh Thư nôn ra thoang thoảng mùi thối, cô đoán nội tạng của cô đang thối dần. 

“Ngươi vẫn chưa gặp Đại hoàng tỷ nhỉ, trẫm đưa ngươi đi gặp Đại hoàng tỷ của ngươi.” Ninh Thư đã có kế hoạch. 

Suýt chút nữa Mộc Tình bật dậy, không cầm được lòng nói: “Ngài lại tính toán làm chuyện gì xấu xa thế? Ngài cho tôi gặp Hoàng thái nữ vì muốn Hoàng thái nữ chuyển tầm ngắm từ ngài sang tôi chứ gì. Tôi không đi, tôi sợ.” 

“Chuẩn bị tâm lý đi, hai hôm nữa đến phủ thái nữ. Gan muỗi mà muốn làm nữ hoàng, sau này làm sao áp chế bá quan.” Ninh Thư nhắm mắt đọc thầm Chú Thanh Tâm. 

Mộc Tình chỉ biết thở dài, ra về trong tức giận. 

Thu nữ quan đỏ hoen mi mắt lau mồ hôi thấm trên trán Ninh Thư: “Bệ hạ…” 

Ninh Thư mở mắt, giọng thờ ơ: “Trẫm chẳng còn được mấy ngày nữa, trẫm sẽ dặn Mộc Tình quan tâm đến ngươi.” 

Thu nữ quan quỳ gối khấu đầu: “Xin bệ hạ cho phép nô tỳ theo ngài, dù có xuống địa ngục nô tỳ vẫn muốn phục tùng bệ hạ.” 

“Đừng nói thế. Trẫm muốn sống hơn ai hết, nếu vẫn được sống hãy cứ sống, đừng chết.” Thu nữ quan trung thành với Mộc Nghê Thường, nên cho Thu nữ quan có tuổi già bình yên. 

“Nô tỳ đa tạ ân điển của bệ hạ.” Thu nữ quan lau nước mắt đứng dậy. 

Ninh Thư nhai một viên tích cốc đan để đảm bảo người cô có năng lượng. May mà cô luôn mua vật phẩm cần thiết trước khi làm nhiệm vụ, nếu không đã không gắng được đến hôm nay. 

Ninh Thư nằm trên giường, mấy ngày trước khi chết giúp Ninh Thư ngủ ngon giấc. 

Không biết đã ngủ bao lâu, mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt dịu dàng của Liễu Trường Thanh. Ninh Thư cử động, máu đen lại xộc lên họng. 

Do Liễu Trường Thanh ngồi bên cạnh, Ninh Thư cố gắng nuốt ực máu xuống nhưng vẫn để máu chảy ra mép. 

Thấy máu dính mép Ninh Thư, Liễu Trường Thanh lau miệng cho Ninh Thư bằng chiếc khăn tay được xếp gọn, buồn bã: “Bệ hạ hộc máu rồi.” 

Ninh Thư: … 

Bà biết bà đang hộc máu. 

Ngồi dậy trong khó nhọc, Ninh Thư dửng dưng: “Hộc chơi thôi mà.” 

Liễu Trường Thanh cất khăn tay dính máu, bất lực nói: “Nghê Thường, sao nàng cứ phải kiên cường làm gì?” 

Ninh Thư: Gọi bà là nữ hoàng bệ hạ. 

Liễu Trường Thanh lấy một chiếc hộp làm từ gỗ đàn hương, trong hộp có vài viên thuốc nhỏ đượm mùi thuốc. 

Ninh Thư ngửi mùi và muốn phân tích thành phần nhưng cô bị hỏng khứu giác, chỉ ngửi thấy mùi thoang thoảng. 

Lời nguyền không chỉ kéo theo cơn đau toàn thân, dần dà còn làm hỏng năm giác quan. Ngoài phạm vi mười mét thị lực của Ninh Thư không phân biệt được đâu là người đâu là vật, còn mũi chỉ gửi thấy thoang thoảng. 

Thế nên Ninh Thư không biết thuốc này có độc hay không. 

Ninh Thư đề phòng Liễu Trường Thanh: “Trẫm bận chính sự, phượng hậu lui xuống trước đi.” 

Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư: “Bệ hạ đừng dùng mãi một cái cớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.