Ninh Thư không biết Liễu Trường Thanh mang thuốc đến làm gì. Hắn ta định hạ độc cô? Cô ra nông nỗi này rồi, hạ độc cô chỉ phí thuốc.
Cô chỉ còn sống được vài ngày nhưng vẫn còn việc chưa hoàn thành, cô không chết ngay bây giờ được.
“Thu nữ quan, Thu nữ quan.” Ninh Thư gọi Thu nữ quan.
Đôi mắt cảnh giác của Ninh Thư làm Liễu Trường Thanh nhăn mày, cất chất giọng lạnh lùng: “Bệ hạ, Trường Thanh sai Thu nữ quan đi đun nước nóng, đợi bệ hạ thức dậy sẽ có nước dùng ngay.”
Liễu Trường Thanh cười khẽ, lần đầu tiên Ninh Thư nghe thấy giọng cười chua chát của hắn ta: “Mộc Nghê Thường, ta rất hận nàng.”
Ninh Thư không có cảm xúc, hắn ta hận Mộc Nghê Thường, không phải hận cô.
Nhưng Liễu Trường Thanh đang rất lạ, Ninh Thư co người vào góc giường, hỏi hờ hững: “Ý phượng hậu là sao? Chàng hận trẫm?”
Liễu Trường Thanh cười hoà nhã, kề viên thuốc cạnh miệng Ninh Thư: “Uống thuốc đi, bệ hạ.”
Không uống, Ninh Thư ngoảnh sang nơi khác. Liễu Trường Thanh không giận, quay mặt Ninh Thư lại: “Bệ hạ trúng độc, đây là thuốc giải.”
Hả? Cô trúng độc? Não cô không bắt sóng kịp.
Cô bị nguyền rủa mà?
Không lẽ cô vừa bị nguyền rủa vừa trúng độc?
Hai cha con nhà này không hẹn mà cùng hạ độc cô?
Ninh Thư: →_→
“Trúng độc? Sao trẫm lại trúng độc được?” Ninh Thư lắc đầu: “Trẫm không uống thuốc.”
Liễu Trường Thanh mím môi uống viên thuốc đó rồi đưa viên thuốc khác cho Ninh Thư: “Uống thuốc đi Nghê Thường, uống rồi sẽ khoẻ lại.”
Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh: “Chàng hạ độc trẫm?” Ninh Thư nghĩ không ra Liễu Trường Thanh hạ độc cô kiểu gì?
Canh bổ sao? Liễu Trường Thanh có uống nửa bát nhưng hắn ta có thuốc giải, Ninh Thư nhớ cô chỉ uống một ngụm nhỏ.
Liễu Trường Thanh không phủ nhận, chỉ nói: “Bệ hạ uống thuốc đã.”
Ninh Thư bán đậu xanh rau má trong bụng, có khổ không cơ chứ.
Có điều lúc nào cô chẳng uống thuốc giải độc, cô đã giải độc mà Liễu Trường Thanh hạ rồi.
“Tại sao hạ độc trẫm? Vì Hoàng thái nữ?” Ninh Thư đoán Liễu Trường Thanh sống lại.
Liễu Trường Thanh cầm thuốc, từ tốn: “Bệ hạ uống thuốc rồi Trường Thanh sẽ nói cho ngài biết lý do.”
Ninh Thư uống viên thuốc, dù có là thuốc độc thì cô vẫn có thuốc giải.
“Phượng hậu rót cho trẫm chén nước.” Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh: “Trẫm khát.”
Liễu Trường Thanh đi rót trà cho Ninh Thư, Ninh Thư bỏ ngay thuốc giải độc vào miệng. Ai mà biết thuốc của Liễu Trường Thanh là thuốc độc hay thuốc giải, cô vẫn không tin Liễu Trường Thanh.
Ninh Thư chỉ nhấp môi rồi thôi, cô hỏi: “Nên nói cho trẫm biết hạ độc trẫm từ khi nào rồi chứ? Vì sao hạ độc trẫm?”
Liễu Trường Thanh đưa mắt nhìn chiếc tách bằng sứ màu trắng trong tay, giọng lạnh lùng: “Trường Thanh nằm mơ thấy bị bệ hạ biếm vào lãnh cung, bệ hạ còn giết Hoàng thái nữ.”
Liễu Trường Thanh ngẩng lên nhìn Ninh Thư: “Bệ hạ, giấc mơ ấy quá đỗi chân thực, Trường Thanh thức dậy mà lòng căm phẫn, Trường Thanh đã hạ độc bệ hạ vào cái lúc Trường Thanh đau khổ nhất.”
Ninh Thư: →_→
“Vậy là vì chàng muốn trà thù trẫm, thế mà nay lại đưa trẫm thuốc giải để làm gì?” Ông trời đã ban tặng lần sống thứ hai, một là cố gắng bảo vệ bản thân, hai là cố gắng sống hạnh phúc, muốn trả thù cứ trả thù, cớ gì đã trả thù rồi lại thôi?
Liễu Trường Thanh hờ hững: “Choàng tỉnh từ cơn mơ cùng với nỗi hận thù sâu đậm, Trường Thanh muốn hành hạ bệ hạ, muốn bệ hạ gặm nhấm cái chết ngày qua ngày.”
“Thuốc độc sẽ ngấm dần, ảnh hưởng đến thần kinh của ngài, ngài sẽ chết vì co giật.” Dù đang nói ra lời lẽ độc ác nhưng giọng Liễu Trường Thanh vẫn nho nhã.
Ninh Thư không cảm xúc: “Hạ độc khi nào?”
“Từ khi ngài bắt đầu ăn đan dược.” Liễu Trường Thanh thờ ơ.
Là khi cô chưa bước vào nhiệm vụ, Liễu Trường Thanh đã hạ độc Mộc Nghê Thường. Chẳng trách từ khi nhập vào cơ thể này, tự bắt mạch đã phát hiện cơ thể suy nhược. Cô còn tưởng vì ăn nhiều đan dược, hoá ra không chỉ vì đan dược mà còn vì thuốc độc.
Ninh Thư bặm môi, loại trừ Liễu Trường Thanh ra khỏi danh sách tình nghi người thực thi nhiệm vụ, vậy người thực thi nhiệm vụ chính là Mộc Tuyết.
Cô vẫn luôn nghĩ cô tiếp xúc với vật dẫn lời nguyền thế nào, nay mới nghĩ ra có lẽ cô đã bị nguyền rủa kể từ khi Mộc Tuyết tặng cô hộp đan dược.
Cha không bảo con, con không thưa cha nhưng cả hai cùng hạ độc cô thông qua đan dược.
“Đưa thuốc giải cho trẫm làm gì?” Ninh Thư hỏi Liễu Trường Thanh, làm vậy há chẳng phải công dã tràng.
Liễu Trường Thanh nhăn mày: “Trường Thanh không hận ngài mà hận chính Trường Thanh. Hận trái tim mình không đủ độc ác, đã hận ngài hại Trường Thanh và Hoàng thái nữ nhiều như thế, vậy mà cuối cùng lại hoá hành hạ chính mình.”
Ninh Thư:..
Trời ạ, tại sao phải dông dài thế, hạ độc liều mạnh là chết thẳng cẳng, không lo sau này hối hận nữa rồi.
Con người đắm chìm trong đỉnh điểm hận thù rất phẫn nộ, chỉ muốn tiêu diệt thế giới. Nhưng thời gian dần trôi, hận thù ấy cũng biến mất theo mây gió.
Vậy tức là Liễu Trường Thanh hối hận nên đưa thuốc giải để cứu cô? Nhưng làm sao đây, mấy hôm nữa cô ngoẻo rồi.
“Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong nước nóng.” Thu nữ quan hành lễ với Ninh Thư rồi hành lễ với Liễu Trường Thanh.
Liễu Trường Thanh đưa mắt nhìn xuống, Ninh Thư chỉ buông một câu thờ ơ với Liễu Trường Thanh: “Phượng hậu về đi thôi, thời gian tớ cứ ở Phượng Tê Cung tĩnh tâm, đừng ra ngoài.”
“Trường Thanh đã biết.” Liễu Trường Thanh đứng dậy rời đi, ngọc bội và sáo súc va vào nhau lách tách.
Ninh Thư biết nói gì được đây, tình cảm mà, nào có thể vạch rõ giới hạn khi vẫn còn vương tơ lòng.
“Ngươi đi đâu, ngươi có biết trẫm đã gặp chuyện gì không?” Ninh Thư hỏi Thu nữ quan: “Phượng hậu đến từ bao giờ?”
Thu nữ quan quỳ xin tha: “Phượng hậu đến sau khi bệ hạ ngủ được một lúc. Phượng hậu sai nô tỳ đi đun nước nhưng giữa đường có việc làm trễ nải ạ.”
Ninh Thư day mày, Liễu Trường Thanh cố tình cầm chân Thu nữ quan.
Ninh Thư hạ chỉ cấm túc Liễu Trường Thanh một tháng, tránh việc hắn ta ra ngoài gây sự.
Liễu Trường Thanh không có ý kiến với ý chỉ cấm túc của Ninh Thư. Hắn kể chuyện ấy đã lường trước không có cái kết tốt đẹp. Cùng lắm thì bị biếm vào lãnh cung như trong mộng, mà nay chỉ bị cấm túc.
Phượng hậu và Hoàng thái nữ đều bị cấm túc ảnh hưởng đến bầu không khí trong thành. Liên tục có đại thần dâng tấu xin bãi bỏ lệnh cấm túc Hoàng thái nữ và phượng hậu.
Ninh Thư ném tất cả tấu chương xin xỏ sang một bên, họ không uy hiếp được cô, cô muốn làm gì thì làm.