Chúc Nghiên Thu nghe Ninh Thư nói mình chết rồi, quá đáng hơn khi nói với con mình chết rồi làm cậu giận lắm, cậu ta đẩy mạnh Ninh Thư: “Chúc Tố Nương, tôi đang hỏi chị đấy. Chị bỏ u ở nhà đến Thượng Hải là sao? Chị để u ở nhà một mình lỡ có chuyện gì thì làm thế nào?”
“U mất rồi, em gửi cho cậu rất nhiều điện báo bảo cậu về nhưng cậu không về. U nhắc cậu mãi, việc đưa tang phải để một mình Tư Viễn làm.” Ninh Thư nói.
“Mất rồi?” Chúc Nghiên Thu loạng choạng: “Sao chị không nói cho tôi biết? U mất khi nào?”
Ninh Thư: →_→
“Em gửi cho cậu rất nhiều điện báo nhưng cậu không về.” Ninh Thư nhắc lại câu này nhưng Chúc Nghiên Thu như không nghe thấy.
Chúc Nghiên Thu vò đầu vứt tai, đau khổ gọi tiếng u ơi.
Ninh Thư bĩu môi, thương mẹ sao nhắn nhiều điện báo thế mà không thấy về.
Chúc Nghiên Thu lau nước mắt, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt hơi đỏ: “Sao đến Thượng Hải mà chị không nói cho tôi biết?”
“Em không biết cậu ở đâu, em không tìm thấy cậu.” Ninh Thư nói.
Chúc Nghiên Thu thấy thằng bé này cứ quen quen, mãi mới nhớ là đứa bé chê “Chú xấu hoắc” trong bệnh viện. Chúc Nghiên Thu rất khó xử về đứa con này.
“Chị đang sống ở đâu?” Chúc Nghiên Thu hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư hơi bực rồi đấy, Chúc Nghiên Thu hỏi chỗ ở làm gì? Cô trả lời: “Em và Tư Viễn ở khu tập thể, mình ơi, em và Tư Viễn chuyển đến sống với mình được không?”
Chúc Nghiên Thu suýt nhảy dựng, không muốn Chúc Tố Nương sống với mình: “Hai u con cứ ở khu tập thể đi, nhà tôi nhỏ lắm không ở được nhiều người.”
Ninh Thư: Mẹ kiếp!
Ninh Thư chỉ nhìn Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu lảng tránh ánh mắt Ninh Thư, ngồi xổm xuống giang tay gọi Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn qua với thầy nào.”
Chúc Tư Viễn trốn sau Ninh Thư, ngó cái đầu cảnh giác với Chúc Nghiên Thu.
Chúc Nghiên Thu thấy vậy cũng không muốn thân cận với con trai nữa, cậu đứng dậy hỏi Ninh Thư: “Chị có tiền không? Tôi gửi cho chị nhiều điện báo vậy mà chị không gửi tiền cho tôi, chị biết dạo này tôi sống thế nào không?”
Dạo này Chúc Nghiên Thu khổ thật, mới đó nợ tiền bạn nên cậu ta đã bán tất cả những thứ đáng tiền, khó lắm mới trả hết nợ bạn.
Nhưng vẫn còn nợ Phương Phỉ Phỉ rất nhiều tiền.
Chúc Nghiên Thu đành nói với Phương Phỉ Phỉ rằng đã báo cho gia đình, tiền chưa gửi đến do tình hình loạn quá.
Chúc Nghiên Thu sốt sắng lắm, không biết lừa đến khi nào. Chúc Nghiên Thu không gác sĩ diện sang một bên để đi làm thuê được. Đang rửa bát mà gặp bạn bè thì ngại chết.
Chúc Nghiên Thu tạo cho mình hình tượng con nhà giàu trước các bạn, giờ mà bị vạch trần xấu hổ biết bao giờ, thế nên Chúc Nghiên Thu cứ nói dối cho qua ngày.
Bỗng nhiên gặp Ninh Thư, Chúc Nghiên Thu nhẹ nhõm nhiều, cậu ta xin tiền để chít ít giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
“Mới đây tôi nhập viện tốn rất nhiều viện phí, nợ bạn khá nhiều tiền. Chị đưa tôi ít tiền trả nợ trước đi.” Chúc Nghiên Thu nói với Ninh Thư, đang xin tiền nên thái độ khá là tốt, nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Đợi tôi tìm được nhà rộng hơn rồi chị và Tư Viễn chuyển đến ở cùng với tôi.”
Ninh Thư tỉnh bơ: “Bạn nào cho cho cậu vay nhiều tiền thế? Viện phí hết bao nhiêu?”
“Mười đồng bạc.” Chúc Nghiên Thu trả lời.
Ninh Thư: Cút cút!
“Ai cho cậu mượn?” Ninh Thư lại hỏi.
Chúc Nghiên Thu hấp háy mắt: “Một người bạn cùng chung chí hướng.”
Ninh Thư: Cút cút cút!
“Chị còn bao nhiêu tiền?” Chúc Nghiên Thu hỏi: “Đưa tạm cho tôi để tôi trả nợ đã.”
Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu, cái thứ lạ lùng này đã làm mới quan niệm sống của cô đấy.
Thái độ hiển nhiên của cậu ta do Chúc Tố Nương chiều cậu ta quá. Ngày xưa cứ tưởng anh chồng Trương Gia Sâm của Miêu Diệu Diệu đã tệ bạc lắm rồi, nhưng ít ra Trương Gia Sâm ăn cướp của nhà Miêu Diệu Diệu còn mang về nuôi gia đình, báo hiếu bố mẹ. Chúc Nghiên Thu đây chỉ có bản thân, giây trước hãng còn buồn vì u mất, giây sau đã ngửa tay xin tiền cô.
Ninh Thư đằng hắng, khổ sở: “Em không có đồng nào cậu à. Tiền thuốc khám cho u trước khi u mất tốn kém quá, lễ tang cũng chi rất nhiều tiền, em chọn cho u hướng đất tốt nên đã tiêu hết sạch tiền trong nhà rồi.”
Chúc Nghiên Thu nén giận, day mày hỏi: “Hết sạch thật?”
Ninh Thư lắc đầu: “Hết thật cậu à, em và Tư Viễn sống ở khu tập thể chật hẹp phải nhặt rau thối về ăn, ngồi trong nhà mà nghe rõ cả tiếng nhà bên gáy khò khò.”
Chúc Nghiên Thu nhìn Ninh Thư đăm đăm, hình như Chúc Tố Nương trắng hơn béo hơn ngày trước, mẩy ra thế này mà kêu nhặt rau thối về ăn? Cơn giận bùng lên, chị ta lừa cậu, chị ta xem cậu là thằng ngu. Lại thêm sống khốn sống khổ bao ngày qua đã thổi bùng cảm xúc của Chúc Nghiên Thu.
Chúc Nghiên Thu chẳng cần nhẫn nhịn với Chúc Tố Nương: “Ý chị là sao hả Chúc Tố Nương? Chị đưa con đi mua sách, mặc đồ đẹp, béo ra mà chị bảo chị ăn rau thối? Chị đang trêu tôi đấy à!”
Ninh Thư sờ má: “Hay là nước Thượng Hải tốt, ăn rau thối cũng béo?”
Chúc Nghiên Thu tức chết mất: “Chúc Tố Nương, chị thấy họ Chúc suy bại, u tôi mất rồi nên chị muốn làm gì thì làm đúng không? Tôi là chồng chị, chị dám tư lợi?”
Thế thì đã sao…
Ninh Thư lạnh mặt nhìn Chúc Nghiên Thu. Giờ lôi danh chồng ra để nói chuyện, vậy sao lúc hẹn hò với Phương Phỉ Phỉ không nghĩ đến cậu đã là chồng, là bố?
Chúc Tố Nương chiều Chúc Nghiên Thu thành dạng gì thế này?
“Em hết tiền thật, cậu có giết em em cũng không có tiền.” Ninh Thư rũ vai.
Chúc Nghiên Thu bực bội, cáu: “Chị đừng đùa nữa được không, tôi rất cần tiền.”
Ninh Thư thương lắm nhưng không giúp gì được: “Nhưng mà em không có tiền thật, tiền bạc trong nhà đã tiêu cả rồi. Mà em đến ở với cậu được không, em hết tiền thuê nhà rồi. Không thì cho Tư Viễn sang ở với cậu cũng được, em không cần, chỉ cần cho Tư Viễn có chỗ ngủ là được.”
“U ơi…” Chúc Tư Viễn long lanh ánh nước nhìn Ninh Thư, Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn ngoan mau gọi thầy đi con, từ nay con được ở với thầy rồi, không cần ở nhà dột với u nữa.”