Khói lửa chiến đấu liên tục từ sáng đến tối, quân bị thương đưa vào lều ngày một nhiều. Ninh Thư bận không có thời gian uống miếng nước, cô ăn một viên tích cốc đan mới gắng gượng được.
Bên tai Ninh Thư nào là tiếng bom đạn, nào là tiếng động cơ trên trời, nào là mặt đất lúc lúc lại rung chuyển. Có quả bom ném ngay bên lều, Ninh Thư bị hoa lửa bắn bỏng da, vừa sót vừa đau.
Nguy hiểm quá, chiến tranh hiện đại khốc liệt hơn tưởng tượng. Vũ khí đời mới sát thương cao làm người lính bị thương nặng và đau đớn hơn.
Bằng không tại sao chiến tranh lại thúc đẩy tiến trình phát triển của loài người.
“Bác sĩ qua khám cho tôi với.” Giọng nữ trẻ gấp gáp vang lên.
Ninh Thư nghe giọng quen quen, nhìn thì thấy Phương Phỉ Phỉ mặc đồ rằn ri, đeo máy chụp ảnh đang dìu một người bị thương vào.
Ninh Thư nhếch môi nhìn người lính bị thương, lại là Chúc Nghiên Thu. Vai Chúc Nghiên Thu chảy máu vì bị bắn trúng.
Không ngờ cả ba lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Phương Phỉ Phỉ sững sờ, cà lăm hỏi: “Chị là bác sĩ?”
Ninh Thư lo chữa cho chiến sĩ khác, không trả lời cô ta. Phương Phỉ Phỉ cũng không nghĩ nhiều tại sao chị ta lại ở đây, chỉ thúc giục Ninh Thư: “Chị qua xem cho Chúc Nghiên Thu đi ạ, Nghiên Thu bị thương rồi.”
“Đặt ở kia, tôi qua ngay.” Ninh Thư nói.
“Nhưng anh ấy bị thương nặng, chị chữa cho anh ấy trước được không?” Chúc Nghiên Thu chảy nhiều máu làm Phương Phỉ Phỉ sợ.
Ninh Thư nói mà không ngẩng đầu: “Bên này cũng có nhiều người bị thương nặng hơn cậu ta đang đợi được chữa. Đặt cậu ta ở đó, rắc thuốc cầm máu này vào vết thương cho cậu ta.”
Phương Phỉ Phỉ không biết nói gì trước một Ninh Thư lạnh lùng. Cô đặt Chúc Nghiên Thu nằm xuống ván gỗ dùng làm bàn cấp cứu, cởi áo Chúc Nghiên Thu rồi rắc thuốc bột vào vết thương. Chúc Nghiên Thu rít mạnh, đau rụt cả người.
“Này là làm sao, chị mau qua xem đi?” Phương Phỉ Phỉ thấy Chúc Nghiên Thu đau quá lại gọi Ninh Thư.
“Giữ người cậu ta, đừng để cậu ta động đậy.” Ninh Thư sai Phương Phỉ Phỉ.
“Ừm.” Phương Phỉ Phỉ sững sờ ngay lập tức giữ Chúc Nghiên Thu.
Ninh Thư cầm dao rạch miệng vết thương ra một chút, cô gắp đạn và mảnh vỡ ra ngoài, rắc thuốc bột, băng lại bằng vải. Cả quá trình chỉ mất mười mấy phút.
Chúc Nghiên Thu bị rạch thịt, bị nhíp chọc vào vết thương đau quá kêu liên tục.
Khó khăn lắm Phương Phỉ Phỉ mới giữ yên không cho Chúc Nghiên Thu cử động. Thấy Ninh Thư làm một loạt động tác vô tình, cô ta ngạc nhiên: “Sao chị không tiêm thuốc tê cho anh ấy?”
Ninh Thư nhìn Phương Phỉ Phỉ: “Chiến sĩ nào cũng mình đồng da sắt, ở đây làm gì có thuốc tê quý giá đó.”
Ninh Thư lại nhét vào miệng Chúc Nghiên Thu một viên thuốc hạ sốt: “Tìm nước cho cậu ta uống thuốc.”
Ninh Thư dặn rồi đi cứu những người khác.
Phương Phỉ Phỉ nhìn Ninh Thư, cô mở chai nước cẩn thận bón nước cho Chúc Nghiên Thu đang đau đớn. Bón nước xong cô ngồi bên cạnh Chúc Nghiên Thu, vừa trông Chúc Nghiên Thu vừa nhăn mày nhìn Ninh Thư bận tới bận lui.
“Bác sĩ, mau đi ra đây với tôi.” Một sĩ quan đeo hai huy chương vào trong, nhìn một vòng thấy Ninh Thư bèn nói: “Có người bị thương, cô đi qua đó với tôi.”
“Sao không chuyển vào đây?” Miệng hỏi nhưng tay Ninh Thư vẫn bận việc.
“Sĩ quan trưởng bị thương, anh ấy phải chỉ huy toàn cục, vào đây sẽ ảnh hưởng sĩ khí. Cô qua đó với tôi đi.” Người đàn ông nóng ruột: “Không có lệnh nào khác thì chúng ta phải bảo vệ được chốt này, sĩ quan trưởng phải sống.”
Ninh Thư ừ một tiếng, cô khoác hòm thuốc, nói với Phương Phỉ Phỉ đang trông Chúc Nghiên Thu: “Cô đừng ngồi không ở đó. Nhớ giúp các anh lính này nếu họ muốn uống nước. Có người mới vào chảy nhiều máu thì rắc thuốc này lên vết thương để cầm máu tạm thời trong khi đợi tôi về.”
Phương Phỉ Phỉ bị chỉ điểm giật thót, cầm gói thuốc đang định nói mà Ninh Thư đã ra ngoài lều.
Ninh Thư đi lom khom trong chiến hào, bên tai là trận mưa đạn, cô suýt bị một viên đạn bắn trúng nên càng cúi thấp người hơn.
“Bùm chiu!” Một anh lính trúng đạn ngã ngay trước mặt Ninh Thư. Ninh Thư dừng lại kiểm tra xem có cứu được hay không.
“Cô làm gì đấy, đi tiếp đi sĩ quan trưởng đang chờ kìa.” Sĩ quan hét với Ninh Thư, tiếng bom đạn giội quá to, không nói to không nghe thấy.
“Ờ…” Tay nhanh hơn não, gặp người bị thương là muốn cứu. Ninh Thư bắt mạch cho anh lính, anh ta chết rồi. Ninh Thư đuổi theo sĩ quan, cô nhìn thấy có mấy chiến sĩ đang bao quanh một người nằm trên cáng.
Sĩ quan trưởng đang nằm trên cáng khoảng ba, bốn mươi tuổi. Mặt cắt không còn giọt máu, môi tím tái hiện đang hôn mê do mất máu quá nhiều.
Vùng áo quanh ngực thấm đẫm máu, vậy ra bị thương ở ngực. Tự nhiên Ninh Thư thấy thốn ghê.
Bị thương ở ngực không dễ cứu, chết trong tay cô liệu cô có bị các sĩ quan quanh đây bắn chết không.
Ninh Thư đặt hòm thuốc xuống, cởi áo của chỉ huy trưởng, cầm miếng bông lau máu vết thương để hở cái lỗ ở ngực trái. Ninh Thư lạnh sống lưng, cứu thế nào được đây.
“Cô sao thế, mau cứu đi.” Mấy sĩ quan bên cạnh đều chăm chăm vào Ninh Thư làm cô cực kỳ áp lực.
Ninh Thư khoét thịt xung quanh để mở rộng vết thương. Sĩ quan trưởng không được tiêm thuốc mê giật người tỉnh lại vì đau, các sĩ quan bên cạnh nhanh tay giữ người sĩ quan trưởng.
Ninh Thư khoét thịt thối, đã thấy đầu đạn cắm trên xương sườn, xung quanh rải rác các mảnh vụn. Nếu không gắp những vụn này ra, người bị thương sẽ bị ngộ độc chì.
Ninh Thư đẩy xương sườn ra từ từ, sĩ quan trưởng thở hổ hển, đau nhăn mặt, trán lấm tấm mồ hôi. Tay phải Ninh Thư gắp đạn ra, vết thương phụt máu. Ninh Thư rắc thuốc bột rồi bịt miếng bông lên trên.
Khi máu không còn chảy nhiều nữa, Ninh Thư xử lý các mảnh vụn, đắp kín vết thương và bó chặt. Ninh Thư rất lo cho sĩ quan trưởng chỉ còn hơi thở mỏng manh, cô hoà thuốc hạ sốt đề phòng bị sốt vào nước rồi bón cho chỉ huy trưởng.