[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 582: Con dâu nuôi từ bé (25)



Chúc Nghiên Thu nhìn thấy Ninh Thư trở về, nhìn thấy Ninh Thư đi ngủ, Chúc Nghiên Thu sững sờ, cậu mới nhìn thấy ai vậy? 

Chúc Tố Nương? 

Tại sao Chúc Tố Nương lại ở đây, lại còn là chiến sĩ quân y nữa? Chúc Tố Nương trở thành chiến sĩ quân y từ khi nào? Chúc Nghiên Thu không kịp tiếp nhận sự thay đổi của chị ta. 

Trước đây là y tá, nay là chiến sĩ quân y, biến chuyển to lớn mà người chồng trên danh nghĩa là cậu không hề hay biết. 

“Người đó, người đó là Chúc Tố Nương?” Chúc Nghiên Thu hỏi lại Phương Phỉ Phỉ. 

Phương Phỉ Phỉ không vui, cô nghịch máy ảnh: “Là Chúc Tố Nương vợ anh đấy.” 

Chúc Nghiên Thu phủ định: “Anh chưa từng xem Chúc Tố Nương là vợ anh, em đừng giận.” 

Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu: “Chúc Tố Nương vì anh vào quân đội làm bác sĩ, anh không cảm động sao?” 

Chúc Nghiên Thu lắc đầu: “Anh không cảm động. Anh chỉ cảm động khi anh một mực muốn đi đánh giặc còn em cố chấp đi theo.” 

“Chúc Tố Nương không có quan hệ gì với anh.” Chúc Nghiên Thu tuyệt tình, cậu ghi nhớ từng việc Chúc Tố Nương làm với cậu, cậu không muốn mình sống chung với kẻ độc ác như chị ta. 

Phương Phỉ Phỉ không tin: “Anh nghĩ vậy thật? Hai người có con chung mà?” 

Nhắc đến con trai, Chúc Nghiên Thu thở dài: “Thằng bé ở với mẹ từ nhỏ, nào có cần bố nó. Nó bị Chúc Tố Nương tiêm nhiễm còn ghét anh đây này.” 

Phương Phỉ Phỉ nhăn mày, sau thở dài: “Em thấy Chúc Tố Nương vào đây vì anh, có thể muốn nối lại quan hệ với anh.” 

“Không có chuyện đó đâu em, anh không thích Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiên Thu khẳng định. 

Hôm sau Ninh Thư bị đánh thức bởi tiếng súng, có tiếng súng mở màn, tiếp bước đó là tràng pháo đạn giòn giã. 

Cuộc chiến lại bắt đầu. 

Ninh Thư uống nước, ăn một viên tích cốc đan, đeo găng tay bắt đầu một ngày mới. 

Nhân lúc vẫn chưa có binh lính bị thương đưa đến, Ninh Thư kiểm tra tình hình của những người cũ. Sốt thì bón thuốc hoặc thay băng mới. 

“Chúc Tố Nương, dù chị có đến đây chúng ta cũng không bao giờ có kết quả.” Ninh Thư đang thay băng cho Chúc Nghiên Thu, nghe Chúc Nghiên Thu nói mà ngây người, khó hiểu ra mặt. 

Cậu bị bắn vào đầu à? 

Ảo tưởng ghê thế! 

Có binh lính bị thương được đưa vào, Ninh Thư bỏ qua Chúc Nghiên Thu chăm chú chữa cho người bị thương. 

Lại là thái độ thờ ơ làm Chúc Nghiên Thu bực bội động vào vết thương. Chúc Nghiên Thu bịt vai đau, mông lung nhìn Ninh Thư tay chân nhanh nhẹn xử lý vết thương cho chiến sĩ. Đây là Chúc Tố Nương mà cậu quen à? 

Chúc Tố Nương là người tự ti, sai gì làm đó, đần đồn dốt nát, vụng mồm vụng miệng, nhìn thôi đã biết không có học thức. Bởi vậy Chúc Nghiên Thu mới ghét Chúc Tố Nương, làm chuyện vợ chồng vì Chúc Nghiên Thu mới lớn hoóc môn dồi dào, tò mò về người khác giới. Được phép ngủ với Chúc Tố Nương thì có gì mà không ngủ. 

Chúc Nghiên Thu khinh Chúc Tố Nương nhưng cọng cỏ dại mà cậu chê bai đã biến thành bông hoa rạng rỡ. 

Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu bị thương nằm ở đây trong khi Chúc Tố Nương chữa trị cho người khác. Lật ngược người thắng kẻ bại làm cậu không thoải mái, cậu còn được Chúc Tố Nương cứu nên càng cảm thấy sỉ nhục hơn. 

Cậu đăng ký đi lính cũng có một phần lý do bởi Chúc Tố Nương. Tại Chúc Tố Nương mà cậu bị bạn bè nói xấu, mọi người bàn tán cậu đã lấy vợ còn có con. Cậu muốn kiến công lập nghiệp từ chiến trường, cậu cũng muốn thoát khỏi cảnh khốn khó. 

Trai đôi mươi đã thành chồng thành bố, cũng vì thế mà Phương Phỉ Phỉ bơ cậu. Cậu hết tiền, không có tiền mua cơm, trả tiền thuê trọ. Vừa hay chiến tranh bùng nổ, Chúc Nghiên Thu quyết định đăng ký đi lính. 

Chúc Nghiên Thu nói với Phương Phỉ Phỉ cậu sắp lên chiến trường, đây có khả năng là lần gặp cuối. Chúc Nghiên Thu ôm Phương Phỉ Phỉ thủ thỉ anh chỉ yêu mình em, em luôn ở trong trái tim anh. 

Phương Phỉ Phỉ được ôm cảm nhận rõ cơ thể run run như đang đè nén cảm xúc của Chúc Nghiên Thu, Phương Phỉ Phỉ khi ấy đã cảm nhận được tấm chân tình của Chúc Nghiên Thu. 

Phương Phỉ Phỉ thích Chúc Nghiên Thu bằng thật, cô giận Chúc Nghiên Thu nói dối cô, làm cô như kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Mặc dù còn nhiều khúc mắc nhưng Phương Phỉ Phỉ vẫn cảm động trước tình cảm của Chúc Nghiên Thu. 

Chiến trường nguy hiểm bủa vây, Chúc Nghiên Thu lên chiến trường có khi cả hai phải âm dương cách biệt. Mới nghĩ không còn gặp lại Chúc Nghiên Thu đã làm Phương Phỉ Phỉ sốt sắng đưa ra quyết định, chẳng thà cùng lên chiến trường, ít ra hai người vẫn còn thấy nhau còn hơn chia xa ngay tại đây. 

Chúc Nghiên Thu trở thành lính còn Phương Phỉ Phỉ trở thành phóng viên chiến trường, cả hai cùng xông lên tiền tuyến. 

Không có gì thay đổi cả hai sẽ thêu dệt nên bản tình ca nơi chiến trường rung động biết bao con tim. Thế mà lần đầu Chúc Nghiên Thu đi đánh giặc đã cảm thấy có gì đó sai sai. 

Ngón trỏ của cậu có vấn đề, không có sức bóp cò súng. Bình thường không sao, chỉ khi đã ngắm bắn quân địch chuẩn bị bóp cò mới run tay, cố gắng bóp cò nhưng tỷ lệ bắn trúng mục tiêu rất thấp. 

Cậu không biết mình bị làm sao nữa. 

Anh lính già bên cạnh nói cậu bị say súng, không cầm được súng. Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu đi đánh giặc để mang vinh quanh về rạng danh tổ tông mà không bắn được kẻ địch thì mang vinh quang gì về? Làm sao vực lại họ Chúc? Làm sao cho Phương Phỉ Phỉ một tương lai xán lạn, cho cô ấy trở thành cô gái được người người ngưỡng mộ? 

Đi đánh giặc là cơ hội của Chúc Nghiên Thu, người ta đi đánh giặc vì tận lực tận trung với nước, còn Chúc Nghiên Thu muốn thành công nhờ nó. 

Quan trọng hơn cả, Chúc Nghiên Thu vẫn chưa nói cho Phương Phỉ Phỉ biết nhà cậu nghèo, Phương Phỉ Phỉ vẫn tưởng Chúc Nghiên Thu là con nhà giàu. 

Một công tử nhà giàu xông pha tiền tuyến vừa để cứu nước cũng vì một tương lai tươi đẹp với mình, đủ để người con gái cảm thấy người con trai ấy mới cao cả, vĩ đại làm sao. 

Xét theo khía cạnh khác Chúc Nghiên Thu là kẻ nói dối quen mồm. Từ việc nói dối xin tiền Chúc Tố Nương, đến nói dối Phương Phỉ Phỉ chưa có vợ có con, ung dung hẹn hò với Phương Phỉ Phỉ mà không để lộ manh mối nào. 

Kể cả hiện tại, Chúc Nghiên Thu vẫn giấu Phương Phỉ Phỉ vài điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.