[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 594: Hậu viện nhà Tứ gia (1)



Ninh Thư đi vòng tròn trong không gian hệ thống, công nhận cô lo bò trắng răng nhưng cô vẫn sợ. 

“Trông cô hệt con chó tự cắn đuôi.” 2333 nhận xét. 

Ninh Thư: … 

“Gợi ý chút về nhiệm vụ được không?” Ninh Thư hỏi 2333: “Tôi không nghĩ ra được gì hết.” 

“Vậy đừng nghĩ nữa, biết đâu nhiệm vụ vô cùng dễ thì sao?” 2333 an ủi: “Tôi không sợ này.” 

Ninh Thư: Hờ hờ… 

Nói hay như đài, cậu có làm nhiệm vụ đâu mà biết sợ. 

Ninh Thư bỗng nhận thấy hình như cô đã quá cứng nhắc, cô mặc niệm Chú Thanh Tâm. Ngẫm lại thì thật ra cũng chẳng có gì phải lo, nghĩ nữa cũng không nghĩ ra. Cô đã vượt qua rất nhiều nhiệm vụ, cô tin mình cũng sẽ vượt qua nhiệm vụ tập sự này. 

Ninh Thư lại lượn một vòng không gian ảo, mục đích chính là đến quán ăn đánh chén no nê. Ăn nhiều thế nào cũng không béo, ăn nhiều đến đâu cũng mất sạch, ăn đã đời cho đỡ cơn buồn mồm. Mỗi lần ghé quán Ninh Thư toàn tiêu mấy nghìn điểm kinh nghiệm chỉ để nếm thử tất tần tật món ăn trên đời. 

“May cho cô chỉ là linh hồn, chứ với tốc độ ăn thùng uống vại này tôi dám chắc cô sẽ chết vì thừa cân.” 2333 khinh thường. 

Thì vì là linh hồn nên mới ăn thùng uống vại mà. 

Sau khi đã đánh chén no say, Ninh Thư trở về không gian hệ thống, lấy một cuốn sách trên kệ và đọc với một tâm thái bình tĩnh. 

Đọc hết quyển sách Ninh Thư lại thong thả tưới nước cho chậu hoa, tập thể dục một lúc, tóm lại là làm vài việc vặt. 

“Cô lọ mọ thế làm gì? Cô không muốn làm nhiệm vụ đúng không? 2333 hỏi. 

Ninh Thư ngồi khoanh chân trên ghế: “Tôi đang bị tâm lý, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.” 

“Cô cần chuẩn bị gì?” 2333 hỏi lại. 

“Chuẩn bị tâm lý.” 

2333: … 

Thông báo từ hệ thống: “2333 tặng bạn một đống cứt, 2333 không muốn nói chuyện với bạn.” 

Ninh Thư giãn cơ, đang định làm nhiệm vụ mà cô chợt nhớ mặc dù 2333 là cái đồ ăn hại nhưng có người biết cần chú ý những gì khi làm nhiệm vụ tập sự. 

Ninh Thư đứng vào ô dẫn đến không gian ảo, hơi quay cuồng và cô đã có mặt trên con phố cổ. 

Ninh Thư tìm ngay đến Văn phòng Tư vấn, cô dừng lại trước cửa, việc đầu tiên cô làm là tiếc cho số kinh nghiệm sắp mất. 

Vào trong Văn phòng Tư Vấn, Ninh Thư ngửi thấy mùi hương trầm quen thuộc, mùi này giúp linh hồn được thanh tịnh, có cảm giác tất cả bụi trần bay đi hết. 

Ninh Thư hít một hơi dài, hít lấy hít để hương thơm. 

Anh tóc bạc cầm cuốn sách da thuộc đi ra từ phòng trong, bước đi khoan thai, cử chỉ nho nhã ngồi xuống ghế theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi của dòng dõi quý tộc xưa. 

Anh tóc bạc đặt sách lên bàn, mở cuốn sách rồi chú tâm vào nó, nói chuyện mà không cả ngẩng lên nhìn Ninh Thư: “Mời ngồi.” 

Ninh Thư ngồi đối diện anh tóc bạc, không quên hít hà hương nhang thơm phức, cô hỏi: “Cần chú ý gì khi làm nhiệm vụ tập sự trung cấp? À không, tôi muốn hỏi câu này trước đã. Tư vấn về nhiệm vụ tập sự hết bao nhiêu tiền?” 

“Một triệu kinh nghiệm.” Anh tóc bạc trả lời từ tốn. 

Ninh Thư: Chết mất thôi, chết luôn cho rồi… 

Ninh Thư co giật cơ mặt, lần trước ba trăm nghìn, lần này một triệu. 

“Sao lại đắt thế?” May mà hỏi giá trước, chứ để đến lúc tư vấn xong phải trả một triệu có mà Ninh Thư ngất luôn tại chỗ. 

“Cô có quyền chọn không nhờ tư vấn, thanh toán hai trăm nghìn kinh nghiệm là có thể ra về.” Bàn tay ngọc ngà đẹp từng khớp xương lật trang sách, anh ta vẫn trả lời bằng chất giọng ôn tồn. 

Ninh Thư đã kiềm chế không để tay run, cô nhảy số nhanh: “Tại sao không tư vấn mà vẫn mất hai trăm nghìn kinh nghiệm?” Sao anh không đi ăn cướp luôn đi. 

Cô đen quá, kinh nghiệm là lá me, hỏi cái bay triệu lá. Trần đời cô chưa gặp ai nham hiểm như anh này, khổ nỗi cô lại chỉ biết nhờ anh ta tư vấn. 

Anh tóc bạc nhướn mắt nhìn Ninh Thư: “Phí được tính từ khi bước vào Văn phòng Tư vấn. Loại hương mà cô ngửi rất quý, không định lượng được giá cả.” 

Ninh Thư nín thinh ngay lập tức: “Tôi không ngửi.” 

Không tư vấn cũng mất hai trăm nghìn, thôi thà hỏi còn hơn. Ninh Thư hỏi anh ta: “Tôi muốn biết những điều cần lưu ý khi làm nhiệm vụ tập sự.” 

“Nhiệm vụ tập sự sơ cấp, trung cấp, cao cấp hay những cấp cao hơn đều là nhiệm vụ khó xác định có thể hoàn thành hay không. Lưu ý cốt lõi chỉ là cần bảo toàn tính mạng, không chết trong khi thực hiện nhiệm vụ.” 

“Chỉ cần đợi hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, được phép rời khỏi thế giới mới được duyệt là đã hoàn thành. Hoàn thành 60% tiến độ nhiệm vụ cũng được duyệt là đã hoàn thành nhiệm vụ tập sự.” Anh tóc bạc đi thẳng vào vấn đề, Ninh Thư nghe hiểu. 

Cô đã nắm bắt được vấn đề nên lạnh gáy: “Nhiệm vụ tập sự có khả năng nguy hiểm tính mạng?” 

“Đương nhiên, cấp độ nhiệm vụ tập sự càng cao càng nguy hiểm.” Anh tóc bạc trả lời: “Bất cứ nhiệm vụ nào cũng vậy, chỉ cần bảo toàn tính mạng, không chết trong khi thực hiện nhiệm vụ sẽ được xét duyệt rời đi khi không còn nguy hiểm.” 

Ninh Thư gật đầu đã hiểu, hỏi ý kiến người giàu kinh nghiệm là điều đúng đắn. Mỗi tội phí tư vấn làm cô rất đau lòng, không, là ung thư lòng. 

1

Ninh Thư run tay quẹt thẻ kinh nghiệm trả một triệu. 

Khi ra về, Ninh Thư đi thật chậm, hít thật lực mùi hương trong Văn phòng Tư Vấn. Mỗi một hơi thấm sâu vào linh hồn giúp cô yên lòng nhiều. 

Công nhận xịn. 

Ninh Thư nhìn tấm biển Văn phòng Tư Vấn, cô nhọc lòng quá, cô lại bị bóc lột rồi. 

Cá nhân Ninh Thư thấy cái anh tóc bạc này mạnh lắm đây, ít nhất là người mà không ai động được ở không gian ảo. 

Cô muốn ăn quỵt lắm nhưng không dám. 

Giờ thì cô đã hiểu, có thể 2333 biết quy định về nhiệm vụ tập sự nhưng không được phép nói. 

Ôi, mình yếu quá, mình còn non kém lắm. 

Về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi 2333: “Tôi yếu lắm đúng không?” 

“Rất yếu.” 2333 nói: “Có điều ai mà chẳng xuất phát từ yếu kém đi lên mạnh mẽ. Tôi từng nhận định cô không tiến xa như hôm nay, vậy mà cô đã lên trung cấp đó thôi. Cô sẽ ngày càng mạnh hơn.” 

“Đừng quan trọng hoá một triệu kinh nghiệm, bỏ một triệu đổi lại lời khuyên từ thế hệ đi trước đáng mà.” 2333 khuyên Ninh Thư đang chán đời: “Sang lên, đừng phèn thế.” 

Ninh Thư: Hờ hờ hờ… 

Không buồn nói chuyện với cái thứ vô dụng lúc nào cũng thích giả chết. 

Được cái 2333 không còn khẳng định cô không thể tiến xa như hồi đầu nữa rồi. Ngày xưa cậu ta nào mấy quan tâm, hỏi chuyện toàn trả lời cho có, vậy mà nay lại cổ vũ cô đấy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.