Ninh Thư sống khiêm nhường ở sân của Nữu Hộ Lộc thị, dù đã cố gắng không để bị chú ý nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy có người giám sát cô.
Không, đúng hơn là đang quan sát cô. Chắc là quan sát xem cô có biết điều không.
Ninh Thư cũng kệ họ, cô chỉ làm việc cần làm.
Cô không muốn làm gì khác nữa.
Tống thị làm khổ cả phủ bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng sắp sinh. Nửa đêm vỡ ối, cả phủ bối lặc nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô ta.
Nữu Hộ Lộc thị thức dậy qua sân của Tống Cách cách. Dận Chân, Ô Lạp Na Lạp thị và các Cách cách khác cũng qua trông nom.
Dận Chân lo lắng ra mặt, khuôn mặt lạnh lùng càng nghiêm nghị hơn. Ô Lạp Na Lạp thị trấn an Dận Chân: “Tống Cách cách sẽ không sao, sẽ dễ sinh thôi.”
Dận Chân nắm tay Ô Lạp Na Lạp thị, vẻ mặt dịu dàng hơn: “Phúc tấn về nghỉ đi, ta trông là được.”
“Thiếp và gia cùng trông.” Ô Lạp Na Lạp thị cười hiền hậu, nói với nha hoàn của Tống Cách cách: “Nói với bà đỡ mẹ tròn con vuông sẽ thưởng gấp đôi.”
Dận Chân vỗ lên mu bàn tay Ô Lạp Na Lạp thị: “Có được Phúc tấn như nàng là phúc của ta.”
Ô Lạp Na Lạp thị chỉ mỉm cười.
Mặc dù Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị không tỏ ra quá đằm thắm nhưng vẫn rất tôn trọng nhau, vợ chồng hoà thuận.
Quá nửa đêm rồi mà Tống thị vẫn chưa sinh được, tiếng kêu theo đó nhỏ dần. Ninh Thư đứng ngoài có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của Tống thị nhưng giờ cũng không nghe thấy.
Có vẻ như đứa bé này có chào đời hay không vẫn còn là ẩn sổ. Ninh Thư đâu quên nhiệm vụ, cô đến để giúp đứa bé chào đời, không được chết yểu.
Trời đã tảng sáng, lâu vậy mà vẫn chưa sinh sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Ninh Thư muốn vào trong phòng, cô trình bày với chủ tử Nữu Hộ Lộc thị trước: “Bẩm Cách cách, nô tỳ biết một chút y thuật, hay là để nô tỳ vào đỡ hộ Tống Cách cách đi ạ.”
Nữu Hộ Lộc thị hỏi nhỏ Ninh Thư: “Ngươi có làm được không?”
Sinh được còn đỡ, không sinh được sẽ liên luỵ đến cô.
Ninh Thư nhún người nói: “Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức, giờ này mà Tống Cách cách vẫn chưa sinh, để lâu thêm sẽ khó sinh.”
Nữu Hộ Lộc thị vẫn chần chừ, nếu nha hoàn này thất bại thì sao.
“Xin Cách cách hãy cho nô tỳ thử một lần.” Ninh Thư nhìn vào trong buồng, tiếng kêu nhỏ dần, nha hoàn liên tục bưng máu ra.
Nữu Hộ Lộc thị hít sâu nhìn Ninh Thư rồi nói với Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị đang lo lắng: “Gia, Phúc tấn, nô tỳ của thiếp biết chút y thuật, hay là để nó vào xem sao.”
Dận Chân đang bực, nghe vậy nhăn mày: “Chỉ là nha hoàn biết một chút y thuật, không nên vào làm phiền.”
Nữu Hộ Lộc thị thoáng mất tự nhiên: “Thiếp đã nhiều lời.”
Ninh Thư đành chịu, xem ra mình không vào được rồi.
Bà đỡ vén rèm đi ra quỳ trước mặt Dận Chân, sợ hãi: “Bẩm Bối lặc gia, Cách cách khó sinh, chân em bé thò ra ngoài rồi.”
“Cách cách cho nô tỳ vào thử xem đi ạ.” Ninh Thư rất cuống.
Nữu Hộ Lộc thị giận dữ nói nhỏ: “Ngươi cũng nghe thấy là khó sinh rồi đấy.”
Tiếng kêu trong buồng ngày càng nhỏ, có vẻ yếu lắm rồi.
Nữu Hộ Lộc thị day trán phiền muộn, thưa với Dận Chân: “Gia, để nha hoàn của thiếp vào xem đi ạ.”
Dận Chân không hề nhìn, chỉ phẩy tay cho Ninh Thư vào, chấp nhận có sao hay vậy.
Ninh Thư vén rèn, mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Tống thị tái nhợt nằm trên giường rên khe khẽ.
Chân em bé thò ra ngoài, không đưa thai nhi về đúng hướng sẽ không sinh được. Cổ đại không có kỹ thuật đẻ mổ, không có thuốc tê để rạch bụng nên sản phụ có thể chết vì đau.
Ninh Thư cắt một đoạn nhân sâm nhét vào miệng Tống Cách cách, sau lại tìm kim để chích vào chân em bé. Chưa chích mà bà đỡ đã giữ tay Ninh Thư: “Cô định làm gì?”
Ninh Thư hất tay bà đỡ chích kim vào chân em bé, chân em bé rỉ máu và thụt vào trong.
Chân em bé thụt vào làm Tống Cách cách kêu đau, mồ hôi đầm đìa, mặt mày càng tái mét hơn. Hồng Mai ở bên lau mồ hôi giúp.
Chân đã thụt vào, Ninh Thư thở phào bắt đầu bóp bụng đưa thai nhi về hướng thuận.
Đây là lần đầu Ninh Thư đỡ đẻ, cô cũng lo lắm nhưng may vẫn có các bà đỡ khác hỗ trợ.
“Á…” Tống thị hét trong đau đớn.
Người Ninh Thư ướt đẫm mồ hôi, nến trong buồng cũng tắt ngấm, trời đã sáng bảnh.
Song may mà con của Tống Cách cách đã chào đời. Đó là một bé gái nhỏ gầy, khóc được vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ ngay.
Ninh Thư lau vết máu dính khắp người em bé rồi quấn khăn lại, bà đỡ bế em bé vén rèm ra ngoài báo tin mừng.
Ninh Thư lấy ngân châm trong hòm thuốc của đại phu rồi châm vào người Tống Cách cách, châm xong mới đi ra trở về bên cạnh Nữu Hộ Lộc thị.
Nữu Hộ Lộc thị ngạc nhiên về Ninh Thư, hỏi nhỏ: “Tống Cách cách vẫn ổn chứ?”
“Dạ không sao ạ.”
Dận Chân hơi thất vọng khi biết là con gái, nhìn thấy con gái gầy nhách lại càng chau mày.
Em bé rất gầy, lại thêm Tống thị không biết chăm sóc trong thời gian mang thai nên em bé yếu từ trong bụng mẹ.
Nghe đại phu dặn phải bồi bổ nhiều cho em bé, Dận Chân day trán. Thức trắng đêm chỉ nhận lại thất vọng, Dận Chân rời đi ngay.
Ô Lạp Na Lạp thị dặn dò nha hoàn để ý chăm sóc Tống Cách cách.
Ô Lạp Na Lạp thị đi về, các thị thiếp cũng về theo. Nữu Hộ Lộc thị nhìn Ninh Thư rồi cũng rời khỏi sân của Tống Cách cách.
“Diệu Lăng, ngươi biết cả y thuật ư? Ngươi đã làm thế nào vậy?” Nữu Hộ Lộc thị hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ nói là chích kim vào chân em bé.
Nữu Hộ Lộc thị trao cho Ninh Thư ánh mắt thâm sâu: “Ngươi giỏi vậy tại sao Tống Cách cách không cần ngươi?”
Nhắc đến chuyện đó làm Ninh Thư rất bất lực: “Tống Cách cách không thích nô tỳ ạ.”
Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười, về sân không ngủ bù mà sửa soạn lại rồi qua thỉnh an Ô Lạp Na Lạp thị.
Tất cả đều thức trắng đêm nên Ô Lạp Na Lạp thị cho mọi người về, không cần thỉnh an.