Ninh Thư thấy Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chỉ tiện xin chứ chẳng muốn cô đỡ đẻ gì cho cam.
“Tỷ tỷ, muội mượn nha đầu này một lúc được không? Sân muội toàn hoa, muội đang có thai nên không biết hoa trong sân có ảnh hưởng đến thai nhi không nữa.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị muốn mượn Ninh Thư.
“Tỷ à, muội mượn một lúc thôi, lát nữa muội sẽ trả mà.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị làm nũng.
Nữu Hộ Lộc thị đành phải gật đầu.
Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười: “Muội sẽ cho người đưa nó về ngay.”
Ninh Thư theo Tiểu Nữu Hộ Lộc thị về sân cô ta, vào đến sân đã ngửi thấy mùi hoa. Đủ các giống hoa trồng trong sân, có cả ong bướm bay vờn quanh khóm hoa.
“Ngươi xem những cây hoa này có ảnh hưởng con ta không đi?” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị phẩy tay với nha hoàn đứng sau. Các nha hoàn lui ra xa, chỉ còn Ninh Thư và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị ở lại.
“Cách cách đang mang thai, tốt hơn hết không nên trồng hoa ạ.”
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhăn mũi đáng yêu, gật đầu: “Đúng, không nên trồng, biết đâu làm con ta dị ứng phấn hoa.”
Ninh Thư giả vờ không nghe thấy từ hiện đại mà Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nói.
“Ta biết ngươi không được coi trọng ở sân tỷ tỷ, ngươi từng là người của Tống Cách cách, tỷ tỷ sẽ không tin ngươi.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bỗng nói: “Lần trước ta cho người tìm ngươi nhưng ngươi không đến.”
Ninh Thư đã hiểu, hoá ra nha hoàn đó là người của Tiểu Nữu Hộ Lộc thị.
Ninh Thư nhún người: “Cách cách rất tốt với nô tỳ.”
“Tốt hay không không phải một câu là thành mà phải nhìn bằng mắt, cảm nhận bằng tấm lòng. Thật ra tỷ tỷ không tin ngươi, dẫn theo ngươi chỉ làm cho Phúc tấn xem. Theo ta biết ngươi không được trọng dụng, chỉ là nha hoàn bậc ba thôi.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhoẻn miệng cười.
“Ngươi có tài, ta rất mong có ngươi bên cạnh khi ta sinh con. Tỷ tỷ không tin ngươi còn ta tin ngươi.”
Ninh Thư nghe vậy cũng hiểu, cô ta muốn lôi kéo cô, mà không, đúng hơn là muốn sai cô làm việc.
Ninh Thư nhún chân: “Nô tỳ đa tạ lời khen của Cách cách, nô tỳ không dám nhận ạ.”
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị hái một bông hoa ngửi thử: “Ta nói thẳng, ta muốn đứa con trong bụng Cách cách nhà ngươi biến mất, thần không biết quỷ không hay.”
“Cách cách, nô tỳ không làm được chuyện đó đâu.” Ninh Thư hoảng hốt.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị miết cánh hoa: “Ngươi là đại phu, ngươi làm được, chắc chắn ngươi có cách. Ta có một ít thuốc, chỉ cần bôi thuốc lên người ngươi rồi để tỷ tỷ ngửi thấy, đứa bé sẽ chết tự nhiên.”
“Sẽ không liên luỵ ngươi.”
Ninh Thư sững sờ, cô hiểu ý của Tiểu Nữu Hộ Lộc thị. Thuốc của cô ta không khiến phụ nữ sinh non mà khiến thai nhi chết dần, trở thành thai chết lưu.
Cô ta và Nữu Hộ Lộc thị là chị em, tại sao cô ta nhẫn tâm thế.
“Nô tỳ không dám.” Ninh Thư sợ hãi cúi đầu.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bứt cánh hoa: “Ta tin ngươi làm được, việc thành ta sẽ cho ngươi cuộc sống giàu sang.”
Ninh Thư ỉa vào cho, ai chẳng thích người hầu trung thành.
Cô mà làm thật, khi ấy đừng nói cuộc sống giàu sang, cô có sống không hay còn chưa biết ấy. Chẳng ai thích kẻ phản bội chủ, hôm nay cô dám phản bội chủ cũ, ngày mai cô dám phản bội chủ mới.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị định giết hoàng đế Càn Long tương lai đây mà.
“Đây là ta thưởng cho ngươi.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị phất tay gọi nha hoàn, nha hoàn đi lên đưa Ninh Thư một túi thơm màu đỏ.
Nha hoàn đưa túi thơm còn Tiểu Nữu Hộ Lộc bịt mũi thị lùi ra xa.
Ninh Thư mở túi ra xem, trong có mấy thỏi bạc và một lọ nhỏ. Trong lọ có mấy viên thuốc đen sì toả mùi thơm thoang thoảng.
“Ngươi hoà thuốc với nước, bôi ở tay hoặc cổ là được.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị dặn Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị lạnh lùng: “Ngươi tưởng người trở về tỷ tỷ sẽ tin tưởng ngươi sao? Kể từ khi ngươi đặt chân vào sân này, ngươi đã hết đường lựa chọn rồi.”
Ninh Thư: →_→
Mẹ kiếp, tưởng xuyên không là giỏi giang lắm ấy.
“Ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Tiểu Nữu Hộ Lộc thị thản nhiên: “Bạc trong túi chỉ là phần nhỏ, thành công ta sẽ đưa ngươi ngân phiếu.”
Ninh Thư mỉm cười cất túi, bấy giờ Tiểu Nữu Hộ Lộc thị mới nhếch môi: “Kể từ giờ phút này chúng ta cùng phe.”
Ninh Thư: Ha ha ha ha…
Rời khỏi sân Tiểu Nữu Hộ Lộc thị, Ninh Thư lấy thuốc ra ngửi, phân tích các vị thuốc có trong viên thuốc. Không biết Tiểu Nữu Hộ Lộc thị lấy đâu ra viên thuốc này.
Công dụng đúng như Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nói, dược liệu không mạnh như thuốc sảy thai nhưng ngửi nhiều có ảnh hưởng đến thai nai trong bụng. Quan trọng hơn hết mùi thuốc rất thanh mát, dễ ngửi, không nồng, không làm người ngửi gay mũi.
Ninh Thư bọc khăn quanh lọ thuốc, rửa sạch tay rồi mới về gặp Nữu Hộ Lộc thị.
Nữu Hộ Lộc thị đang thêu yếm cho con, thấy Ninh Thư về lạnh mặt hỏi: “Hoa trong sân cô ta xử lý thế nào?”
“Cách cách nói rằng sẽ nhổ hết hoa trong sân ạ.” Ninh Thư lấy tiền thưởng và thuốc Tiểu Nữu Hộ Lộc thị đưa ra, kể đầu đuôi câu chuyện cho Nữu Hộ Lộc thị nghe.
Nữu Hộ Lộc thị giật mình chọc kim vào ngón tay, nhìn lọ thuốc Ninh Thư đang cầm phía xa, bàng hoàng hỏi: “Cô ta nói thế thật ư?”
Ninh Thư gật đầu, Nữu Hộ Lộc thị rệu rạo cả người, xoa bụng trong hốt hoảng: “Ta những tưởng cô ta chỉ muốn cướp mọi đồ của ta, vậy mà nay định giết cả con ta, ta sẽ không tha cho ả.”
Ninh Thư nói: “Cách cách cứ chăm lo dưỡng thai, sinh con rồi tính ạ. Tương lai còn dài mà.”
“Chỗ bạc này xử lý thế nào thưa Cách cách?” Ninh Thư hỏi Nữu Hộ Lộc thị.
“Nếu là phần thưởng của ngươi thì ngươi cứ cầm.” Nữu Hộ Lộc thị day trán, Ninh Thư nhún người rời phòng.
Chẳng bao lâu Đồng Ngọc lại đến đưa Ninh Thư mấy thỏi bạc, nhiều hơn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị hai thỏi. Đồng Ngọc cười bảo: “Đây là phần thưởng của chủ tử, cô cầm đi.”