[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 618: Hậu viện nhà Tứ gia (24)



Ninh Thư cảm thấy bà vú cứ thế nào ấy, cô quan sát bà ta trong thầm lặng nhưng bà vú nghiêm chỉnh ăn thức ăn nhà bếp nấu kể từ khi cô không cho phép ăn đồ quá mặn. 

Ngoài việc thèm ăn mặn, bà vú vẫn chăm sóc đúng mực, Ninh Thư không phát hiện thái độ nào khác. 

Ninh Thư đến phải nghi ngờ phải chăng cô đa nghi quá. Bà vú là người nhà mẹ Nữu Hộ Lộc thị chọn lọc kỹ càng. Bà vú liên quan đến tính mạng em bé, đáng lẽ không nên sơ sẩy như vậy… 

Có tiền lệ bà đỡ, Ninh Thư không dám dừng nghi ngờ bà vú. 

Nhưng hết thảy mọi mặt bà vú vẫn bình thường, luôn làm việc cùng Ninh Thư. 

Ngoài lúc cho ti sữa Ninh Thư biết ý tránh, còn lại cô luôn cố gắng không để em bé tiếp xúc nhiều với bà vú. 

“Ê a, ê a…” 

Ninh Thư bị tiếng kêu ê a của em bé tạm dừng việc tu luyện, nhìn xem thì thấy em bé giơ chân giơ tay nhăn mặt khó chịu. 

Ninh Thư đứng dậy bế em bé, môi em bé ngả trắng, rúc vào ngực Ninh Thư xem chừng đòi ti sữa. 

Ninh Thư đút ngón tay vào miệng em bé, miệng nó khô không khốc vậy là khát nước. 

Ninh Thư không gọi bà vú mà bón nước cho em bé uống. 

Thằng bé khát quá, uống hết cả một chén nước rồi nấc cục. Nước chảy ngoài mép, Ninh Thư giữ tay áo lau nước chảy ra ngoài. 

Ninh Thư vừa bế vừa vỗ lưng nhẹ nhàng, em bé úp mặt vào lòng Ninh Thư ngủ. 

Nhưng rồi chẳng mấy Ninh Thư đã nhận ra em bé có vấn đề, bởi vì hôm sau em bé đi ị cực kỳ khó khăn, rặn đỏ cả mặt, khá giống bị táo bón mà phân cũng nặng mùi. 

Thằng bé chưa đầy tháng lại chỉ ti sữa, sao bị táo bón được. 

Ninh Thư chau mày, dọn xong lại bón nước cho thằng bé, nó uống hết một chén nước. 

Sao lại khát vậy chứ. 

Thức ăn của bà vú toàn đồ thanh đạm mà. 

“Diệu Lăng cô nương, tôi cho tiểu chủ tử ti nhé?” Bà vú mới tắm xong, vừa hỏi vừa cởi áo. 

Ninh Thư nheo mắt, chuyển thằng bé cho bà vú. 

Ninh Thư vẫn đang nghĩ, cô cứ thấy có vấn đề ở đâu đó. Hẳn là nằm ở bà vú, Ninh Thư không nghĩ ra được lý do nào khác ngoài đồ ăn. 

“Em bé chưa đói, tạm thời chưa cần cho ti.” Ninh Thư bế em bé về. Bà vú ngạc nhiên lắm, bà đã cởi áo nên bộ ngực xệ nở nang đang loã lồ bên ngoài. 

Ninh Thư chợt thông suốt, cô bóp ngực nặn sữa bà vú và nếm thử, mặn cực kỳ. 

“Bà…” Ninh Thư bế em bé quay đi. Bà vú lo chặn đường Ninh Thư quên cả đóng cúc áo. 

“Diệu Lăng cô nương tôi xin cô đừng nói cho Cách cách.” Mặt bà vú tái mét, biết là tai hoạ sắp ập đến: “Tôi không dám nữa, tôi xin cô Diệu Lăng cô nương.” 

Ninh Thư không trả lời, rảo bước rời đi. Bà vú ôm chân Ninh Thư: “Tôi xin cô, tôi xin cô.” 

Ninh Thư hất bà vú, bà vú bị Ninh Thư hất ngã ra đất. 

Ninh Thư bế em bé đến gặp Nữu Hộ Lộc thị, cô nhún người thưa: “Nô tỳ có tội, nô tỳ hổ thẹn với Cách cách.” 

Nữu Hộ Lộc thị ngạc nhiên, hỏi: “Làm sao thế? Hay con ta có việc gì?” 

Ninh Thư chưa kịp nói mà bà vú trong bộ dạng quần áo xộc xệch xông vào, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt cầu xin. 

Nữu Hộ Lộc thị chau gắt: “Đưa con cho ta.” 

Ninh Thư chuyển em bé cho Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị bế con, nhìn Ninh Thư và bà vú: “Tóm lại là sao?” 

“Bẩm nương nương, bà vú này bôi nước muối lên đầu ti. Mấy hôm nay bụng dạ em bé khó chịu, Cách cách nên điều tra lại bà vú này ạ.” Ninh Thư nói thẳng: “Đây là sai sót của nô tỳ, xin Cách cách tha cho.” 

Nữu Hộ Lộc thị thảng thốt nhìn con rồi lại nhìn bà vú mặt cắt không còn giọt máu, giận dữ: “Chuyện là thế nào?” 

“Sao bà phải làm thế?” Nữu Hộ Lộc thị thấy may vì bà vú bôi nước muối chứ không phải thuốc độc. Nếu bôi thuốc độc, Nữu Hộ Lộc thị không biết mình còn được gặp con không nữa. 

“Bà nói đi chứ, họ Nữu Hộ Lộc trả bà ít quá hay sao mà bà lại đối xử với con ta như thế.” Nữu Hộ Lộc thị hằn rõ gân xanh, khó khống chế cảm xúc. 

Bà vú quỳ phịch, khấu đầu nói to: “Bẩm Cách cách, dân phụ chưa từng định hại em bé.” 

“Vậy sao bà làm thế?” Nữu Hộ Lộc thị đanh mắt nhìn bà vú, bao nhiêu việc xảy ra làm Nữu Hộ Lộc thị cảm thấy mình sắp bị dồn đến đường cùng. 

Tại sao họ cứ phải hại con cô? 

Lúc sinh có hai bà đỡ muốn hại, cô trả họ về phủ Nữu Hộ Lộc cho mẹ cô xử lý. Một bà là người của tiểu thiếp trong phủ Nữu Hộ Lộc, một bà bị người trong phủ bối lặc mua chuộc. 

Phủ Nữu Hộ Lộc gửi thư nói bà đỡ nhận hai thỏi bạc, không biết kẻ giật dây là ai. 

“Xin Cách cách bình tĩnh.” Ninh Thư bình tĩnh khuyên nhủ. 

Nữu Hộ Lộc thị hít sâu, lạnh mặt nhìn bà vú: “Bà là người của ai?” 

Bà vú khóc: “Bẩm Cách cách, dân phụ chưa từng định hại tiểu chủ tử.” 

“Việc bà làm là hại con ta, bà còn chối là bà không định hại?” Đôi mắt của Nữu Hộ Lộc thị như thú mẹ bị thương, có phần đáng sợ. 

Bỗng nhiên bà vú trừng mắt với Ninh Thư, chỉ mặt Ninh Thư nói: “Bởi vì Diệu Lăng, bởi vì cô ta.” 

Ninh Thư đứng bên cúi đầu bình tĩnh, không đáp trả. 

Nữu Hộ Lộc thị lạnh mặt, lướt mắt qua Ninh Thư vẫn đứng im lại hôn trán con, sau mới nói: “Ồ, nó làm gì?” 

Bà vú cả giận: “Bẩm Cách cách, dân phụ mới là bà vú của tiểu chủ tử, có trách nhiệm chăm sóc tiểu chủ tử nhưng Diệu Lăng không cho dân phụ lại gần tiểu chủ tử. Dân phụ nghĩ bụng nếu em bé có vấn đề gì, Cách cách sẽ không giao em bé cho Diệu Lăng trông nữa.” 

Ninh Thư: →_→ 

Ha ha ha, vậy giờ thành lỗi của cô. 

Nữu Hộ Lộc thị bật cười: “Đây là con ta, ta cho ai trông thì kẻ đó trông. Bà hại con ta vì lý do đó mà còn thấy tủi thân?” 

“Dân phụ muốn dốc lòng chăm sóc tiểu chủ tử nhưng Diệu Lăng không cho dân phụ tiếp xúc gần với em bé.” Bà vú thể hiện rõ cơn phẫn nộ qua đôi mắt. 

Ninh Thư nhăn mặt, nhìn bà vú mồm thì xưng dân phụ nhưng giọng điệu chẳng sợ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.