“Có ai đó khích bà đúng không?” Ninh Thư hỏi bà vú.
Bà vú ghét Ninh Thư: “Không ai khích gì hết, tôi gai mắt cô độc chiếm tiểu chủ tử, chỉ muốn tiểu chủ tử thân với mình cô.”
Ninh Thư cạn lời, chỉ vậy mà rắp tâm hại thằng bé.
Không, hậu viện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, bất cứ hành động nào đều có mục đích thôi thúc.
“Cách cách…” Ninh Thư ghé tai Nữu Hộ Lộc thị bỏ nhỏ: “Nô tỳ cảm thấy bà vú bị khích bác.”
Làm bà vú nhà giàu nhận về bao nhiêu mặt lợi, huống hồ còn là cháu của đương kim thánh thượng, nghĩ thôi cũng thấy lợi nhường nào. Nếu em bé quấn lấy mình vậy càng nhiều lợi lộc.
Ninh Thư không cho bà vú tiếp xúc nhiều với em bé nên bà vú hận cô.
Có người khác khích bác sau lưng vậy chuyện cũng dễ thành.
Nữu Hộ Lộc thị nhìn bà vú quỳ bên dưới, cố gắng dặn cơn giận sục sôi trong lòng, nói với Đồng Ngọc: “Mời gia đến, chuyện này phải cho gia biết.”
Bà vú tái mét mặt khấu đầu bình bịch: “Xin Cách cách tha cho dân phụ lần này, xin Cách cách khai ân.”
“Nói nhỏ thôi, làm ồn con ta.” Nữu Hộ Lộc thị quở khẽ.
Bà vú sợ Nữu Hộ Lộc thị, ngậm ngay miệng lại không dám nói thêm câu nào.
Đồng Ngọc qua mời Dận Chân, chắc do chuyện nghiêm trọng nên Dận Chân qua ngay, mới vào đã hỏi: “Có chuyện gì?”
Nữu Hộ Lộc thị rớt nước mắt tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Dận Chân nghe mà lạnh mặt, day trán: “Chuyện gì thế này, liên tục gặp các bà vú độc ác.”
“Không thể tha thứ dễ dàng, phủ ta còn có mấy em bé, bà nào cũng độc ác vậy con ta đâu sống được.” Dận Chân lạnh lùng.
Bà vú sợ tái mặt, run cầm cập hoảng hốt xin: “Bối lặc gia tha mạng, dân phụ bị oan.”
Dận Chân sai người lôi bà vú ra ngoài, bà vú hét to: “Bối lặc gia, có người kêu dân phụ làm vậy.”
Dận Chân sầm mặt: “Vậy à, là ai kêu ngươi làm vậy?”
“Là Thẩm Tâm Viên Cách cách, Cách cách nói nếu tôi được tiểu chủ tử quấn, tương lai tôi sẽ có vinh hoa phú quý.” Bà vú nói vội, rất sợ chậm một giây thôi sẽ bị đánh chết.
Dận Chân buông lời lạnh giá: “Không chỉ hành hạ con ta mà còn bịa đặt nhảm nhí chủ tử hậu viện, còn giữ lại kẻ bất trung bất nghĩa này làm gì.”
“Bối lặc gia tha mạng.” Giọng hét thê lương của bà vú ngày một xa dần.
Không biết Dận Chân xử lý bà vú này thế nào, hay cũng vụt roi rồi đuổi khỏi phủ bối lặc như lần trước?
Dận Chân ngoảnh sang thở dài với Nữu Hộ Lộc thị đang bế con: “Nàng đừng khóc nữa, nàng đang ở cữ khóc hại mắt.”
Nữu Hộ Lộc thị lau nước mắt, nói: “Thiếp không biết phải làm sao nữa, gia tìm bà vú cho con được không ạ?”
Dận Chân gật đầu: “Giao cho ta chuyện này, ta sẽ xử lý giúp nàng.”
Nữu Hộ Lộc thị cười gượng gạo, Dận Chân dặn nô tài trong phòng chăm sóc chủ tử rồi đi.
Nữu Hộ Lộc thị nhìn theo dáng Dận Chân trong thất vọng, rõ ràng có người định hại con cô nhưng Dận Chân không quan tâm, không định xử lý triệt để.
“Cách cách có sao không ạ?” Ninh Thư thấy Nữu Hộ Lộc thị bàng hoàng nên hỏi thăm.
Nữu Hộ Lộc thị khóc, vừa bồng con vừa khóc nức nở.
“Cách cách nên vui mới phải, người đã phát hiện có kẻ bụng bồ dao găm bên cạnh, tiểu chủ tử không lo bị tổn thương nhiều hơn.” Ninh Thư an ủi Nữu Hộ Lộc thị.
“Cũng là lỗi của nô tỳ mới gây ra chuyện.” Ninh Thư nhún người.
Nữu Hộ Lộc thị lau nước mắt: “Không liên quan đến ngươi, là bà vú tâm địa xấu xa. Cảm ơn ngươi chuyện này.”
“Nô tỳ không dám.” Ninh Thư nói: “Không có gì quan trọng hơn sức khoẻ của Cách cách, Cách cách nên bồi bổ sức khoẻ, đợi ở cữ xong rồi tính.”
Nữu Hộ Lộc thị ừ một câu, tự tay chăm con, chỉ cho vài người tin tưởng lại gần.
Chẳng mấy mà bà vú Dận Chân tìm đã đến.
Nữu Hộ Lộc thị không cho bà vú lại gần con, chuẩn bị ti sữa cũng phải qua tay Ninh Thư kiểm tra kỹ càng.
Nữu Hộ Lộc thị không tin người khác, chuyện chăm nom giao cả cho Ninh Thư làm Ninh Thư mệt gần chết.
Cuộc sống mệt nhọc kéo dài đến khi Nữu Hộ Lộc thị ở cữ xong.
Dận Chân tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho con của Nữu Hộ Lộc thị, chắc vì muốn bù đắp cho Nữu Hộ Lộc thị và con, hắn còn đặt tên cho con là Ái Tân Giác La Hoằng Lịch.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bế con nghe thấy tên Hoằng Lịch mà hồn vía lên mây. Siết vòng tay làm con cô ta khóc oe oe.
Mọi người người tập trung nhìn em bé đang khóc, Dận Chân trao cho Tiểu Nữu Hộ Lộc thị ánh mắt lạnh lùng, Tiểu Nữu Hộ Lộc thị cấp tốc dỗ con.
Cô đau lòng lắm, tại sao con cô đã ba tháng mà Dận Chân không đặt tên cho nó. Trong khi con của Nữu Hộ Lộc thị có tiệc mừng đầy tháng lại còn được đặt tên Hoằng Lịch?
So ra con cô mới nực cười làm sao.
Nữu Hộ Lộc thị nhướn khẽ môi nhìn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị: “Sao muội lại bế con mà không để bà vú bế? Con khóc phải chăng đói? Muội để bà vú cho ti sữa đi.”
“Ơ, bà vú không đi cùng à?” Nữu Hộ Lộc thị hỏi bâng quơ.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nói: “Con muội không thích bà vú, muội không dẫn bà vú theo.”
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chỉ ừ cho qua. Cô sẽ không để con cô quấn bà vú. Con cô phải quấn mẹ, không được quấn người khác.
Ninh Thư bế em bé đứng bên cạnh Nữu Hộ Lộc thị nghe câu chuyện của hai chị em là hiểu Nữu Hộ Lộc thị đã ghi mối thù với Tiểu Nữu Hộ Lộc thị.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị năm lần bảy lượt hại con của Nữu Hộ Lộc thị, vì con nên Nữu Hộ Lộc thị sẽ đối địch với Tiểu Nữu Hộ Lộc thị.
Ninh Thư thấy vi diệu quá, Nữu Hộ Lộc thị là con gái cổ đại chính thống không hề chủ động hại người, vậy mà Tiểu Nữu Hộ Lộc sống trong thời bình thị xuyên từ hiện đại về lại bày đủ trò hại một đứa bé vô tri vô giác.
Tội nghiệp thằng nhỏ.
Chỉ vì thằng nhỏ là Hoằng Lịch, đế vương tương lai nên phải giết nó.
Lòng người đáng sợ, không chỉ riêng vì người đó sống ở thời nào.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chẳng khác phụ nữ hậu viện cổ đại, cô ta còn không có điểm dừng hơn phụ nữ cổ đại.
Chủ động hãm hại và bị động phản kích là hai phạm trù khác biệt.