[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 628: Đẻ mướn (6)



Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch chặn trong bếp nghe những câu từ xấu hổ muốn độn thổ bằng giọng điệu nghiêm túc mà đỏ lựng mặt: “Anh biết không phải như thế mà?” 

“Không phải như thế vậy là thế nào?” Cảnh Thiếu Trạch càng ngày càng càn rỡ: “Không phải cô mời gọi tôi ư?” 

1

“Anh thôi đi, anh đừng nói nữa.” Diệp Tích hít sâu nhưng vẫn đỏ mặt: “Anh biết đó là âm mưu của mẹ anh. Ban đầu chỉ ký hợp đồng đẻ thuê nhưng bà ấy lại bắt tôi với anh… không làm thì sẽ không trả tiền nữa.” 

Cảnh Thiếu Trạch bật cười thành tiếng: “Cô là con đàn bà vì tiền cái gì cũng làm được.” 

“Tôi đã bước lên thuyền rồi không về bờ được nữa, tôi có thể trả bất cứ giá nào chỉ cần cứu được công ty của bố tôi.” Diệp Tích ngẩng đầu kiên cường. 

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mặt không vui: “Nói như cô hiếu thảo lắm ấy, cô chỉ là cái loại vì giàu sang mà sẵn sàng mây mưa dưới háng đàn ông, ghê tởm không chịu được thôi.” 

Diệp Tích đang đỏ mặt nghe câu ấy xong mặt cắt không còn giọt máu. 

Cô ta lảo đảo, mím môi, kiên định: “Tôi là cái loại có thể làm tất cả vì tiền đấy thì đã sao.” 

“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch không biết nói thế nào. 

Diệp Tích chạnh lòng: “Tôi biết thân biết phận, biết trách nhiệm của tôi là sinh con cho nhà họ Cảnh. Tôi sẽ không ảnh hưởng đến anh và vợ anh nhưng nếu anh vẫn tiếp tục sỉ nhục lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ nói cho vợ anh biết.” 

Cảnh Thiếu Trạch đanh mắt, siết cánh tay Diệp Tích: “Cô dám nói cho Tịnh Tịnh biết chuyện này, tôi sẽ cô nếm mùi sống dở chết dở.” 

Tay Diệp Tích vô cùng đau nhưng vẫn nghiến răng nhẫn nhịn, tỏ thái độ khinh thường: “Nếu anh yêu vợ anh thật lòng, vậy sao anh lại… làm vậy với tôi?” 

Cảnh Thiếu Trạch lạnh nhạt: “Tôi yêu Tịnh Tịnh còn cô chỉ là món hàng mua với giá mấy chục triệu, mua rồi mà không sử dụng sao được?” 

“Hơn nữa chính cô là người quyến rũ tôi vì mấy chục triệu, lẽ nào tôi phải trói tay buộc chân khi có gái ấp ôm?” Cảnh Thiếu Trạch kề tai Diệp Tích bỏ nhỏ: “Hương vị của cô rất tuyệt vời.” 

Hương vị làm anh dục tiên dục tử. 

Diệp Tích rùng mình lùi về sát tường, Cảnh Thiếu Trạch chống tay lên tường, cúi đầu nhìn mang tai Diệp Tích đỏ lên trông thấy quá đáng yêu. 

Cảnh Thiếu Trạch đá lưỡi qua tai Diệp Tích. 

Diệp Tích run rẩy, đẩy mạnh Cảnh Thiếu Trạch, bịt tai trợn mắt. 

Cảnh Thiếu Trạch liếm môi, lại lau môi bằng ngón cái, dáng vẻ sở khanh làm Diệp Tích ngạc nhiên. 

Ninh Thư đứng ngoài cửa bếp nghe câu chuyện của hai anh chị và đã biết đúng là mẹ Cảnh Thiếu Trạch cố tình ủ mưu. 

Bà mẹ chồng có ý định đó kể từ khi đưa Diệp Tích đẻ mướn về nhà, bà ta không hề định dùng trứng của Nghê Tịnh. 

Nghê Tịnh bị bệnh tim bẩm sinh, chắc là bà ta sợ con của Nghê Tịnh cũng bị như mẹ nó. 

Diệp Tích là bồ nhí đội mác đẻ mướn mà mẹ Cảnh Thiếu Trạch đưa về, để rồi sinh con ra mà nguyên chủ vẫn tưởng đó là con mình. 

Ninh Thư cười khẩy, nhìn hai anh chị trông thì giống đấu khẩu nhưng thực chất đang chim chuột trong phòng. 

Tất cả nguyên do đều vì Nghê Tịnh không thể sinh con. 

Cảnh Thiếu Trạch luôn miệng nói yêu Nghê Tịnh nhưng rất say mê hương vị làm tình với Diệp Tích. 

“Làm” nhiều sinh tình. 

Ninh Thư trở lại xem ti vi ngoài phòng khách. 

Một lát sau Cảnh Thiếu Trạch bưng nước ép ra đưa cho Ninh Thư: “Anh mới ép xong.” 

Thôi đi, chú em mới tán gái mà vẫn có thời gian ép hoa quả à. 

Ninh Thư uống một ngụm, Cảnh Thiếu Trạch nói giọng dịu dàng: “Anh phải đến công ty, em ở nhà ngoan nhé.” 

Ninh Thư thưa vâng ngoan ngoãn. 

Cảnh Thiếu Trạch xách cặp rời khỏi nhà, trước khi đi không quên hôn nhẹ vào trán Ninh Thư, một cái hôn nhẹ như lông hồng, môi chỉ chạm khẽ vào trán Ninh Thư. 

Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi về phía Diệp Tích đứng gần đó rồi quay đi. 

Ninh Thư đã có kế hoạch. 

Cô ngoảnh lại nhìn Diệp Tích đang ngây người, Diệp Tích cúi gằm mặt tránh đôi mắt của Ninh Thư. 

Ninh Thư đi lên tầng lấy giấy tờ liên quan đến cổ phần ở trong ngăn kéo. Một phần trăm cổ phần này là sính lễ mà nhà họ Cảnh làm quà cho nhà họ Nghê. 

Bố mẹ Nghê Tịnh chuyển nhượng cổ phần cho Nghê Tịnh, một phần trăm thôi cũng đủ cho Nghê Tịnh cuộc sống giàu sang đủ đầy. 

Ninh Thư không định giữ lại số cổ phần này, ít nhất cô sẽ không giữ lại cho nhà họ Cảnh. 

Ninh Thư thay quần áo, bỏ thuốc trợ tim vào túi xách rồi ra ngoài, liên hệ với cổ đông lớn nhất của công ty nhà họ Cảnh. 

Theo lẽ thường, công ty nào cũng sẽ có một cổ đông nắm giữ rất nhiều cổ phẩn, uy hiếp chủ công ty. 

Ninh Thư dự định bán một phần trăm cổ phần cho cổ đông đó. 

Cổ đông kia lấy làm ngạc nhiên khi nghe Ninh Thư nói muốn bán cổ phần cho mình. Số cổ phần trong tay gã đã sắp bằng nhà họ Cảnh, có thêm một phần trăm này nữa cán cân sẽ nghiêng thêm về phía gã. 

Ninh Thư bán xong cổ phần cầm về một khoản tiền khổng lồ, nhưng từ nay không còn được ăn hoa hồng từ công ty nữa. 

Ninh Thư mua một bộ ngân châm và máy quay mini. 

Về đến nhà Diệp Tích tập máy chạy bộ, vóc dáng cân đối có mông có thịt trông rất khoẻ mạnh. 

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng nhọc lòng chuyện tìm bồ nhí cho con trai mình lắm đây. 

Diệp Tích thấy Ninh Thư về liền dừng chạy, mãi sau mới nói: “Chị về rồi hả.” Nói xong lại thấy ngượng mồm vì không đến lượt cô nói câu ấy. 

Hình như Diệp Tích khá sợ Ninh Thư, mà cũng không hẳn là sợ, đúng hơn là chột dạ xen cả chút áy náy. 

Chắc là có áy náy thế nên sinh con xong mới biệt tăm biệt tích. Lại thêm cô ta bị Cảnh Thiếu Trạch tổn thương quá nhiều nên đã chọn ra đi. 

Nhưng sự ra đi của cô ta chẳng được tích sự gì, sự lựa chọn của cô ta đã khiến ngôi nhà của vợ chồng Cảnh Thiếu Trạch Nghê Tịnh sụp đổ, Nghê Tịnh cũng chết vì thế. 

Nghê Tịnh chết, không còn ai chặn giữa hai bọn họ, kết cục họ hạnh phúc bên nhau. 

Ninh Thư nghĩ bụng, cô nói với Diệp Tích: “Tôi quên không mua cái này, cô đi mua giúp tôi với nhé.” 

Diệp Tích không ngờ Ninh Thư lại nhờ việc, bèn hỏi: “Cái gì thế?” 

“Tôi quên không mua đồ lót, tôi chỉ mặc đồ lót của nhà này thôi, người giúp việc không biết chọn, cô đi mua giúp tôi nhé.” 

Diệp Tích gật đầu, cầm tiền của Ninh Thư, về phòng thay đồ và ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.