[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 629: Đẻ mướn (7)



Sau khi Diệp Tích ra khỏi nhà, Ninh Thư vào phòng Diệp Tích giấu máy quay mini hướng cam về phía giường. 

Cô phải ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch nhưng không phải ly hôn qua quýt. 

Đặt máy quay xong Ninh Thư ra ngoài, lấy kim tự châm cứu. 

Tự châm cứu để giảm cơn đau tim là cách của Ninh Thư. 

Diệp Tích về đến nhà vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư châm kim khắp mặt, cô ta đưa túi đồ cho Ninh Thư: “Đây là đồ cô cần.” 

Ninh Thư gật đầu, rút kim ra hỏi Diệp Tích: “Cô có dự định gì sau khi sinh con chưa?” 

Diệp Tích thoáng buồn, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa nghĩ xa thế.” 

“Dù cô đẻ thuê nhưng cô vẫn nguyên trong trắng, vẫn có thể có cuộc sống hạnh phúc với người cô yêu.” Ninh Thư nói với Diệp Tích. 

Vẫn nguyên trong trắng! 

Đột nhiên Diệp Tích nhớ đến cảnh cô và Cảnh Thiếu Trạch quấn quít bên nhau, cô không còn là người trong trắng nữa. 

Diệp Tích buồn lòng, anh ta là chồng người ta, hơn hết anh ta còn rất yêu vợ. 

“Chuyện đó để sau rồi tính.” Diệp Tích không thích nói chuyện với Ninh Thư cho lắm, kiếm đại lý do để đi chỗ khác. 

Ninh Thư nhăn mày nhìn theo Diệp Tích, điệu bộ đó là đã yêu Cảnh Thiếu Trạch? 

Ha ha, ừ thì anh chị là sự gặp gỡ của định mệnh mà. 

Vì đã ngủ với nhau nên chắc chắn sẽ yêu nhau à? 

Sẩm tối, Cảnh Thiếu Trạch đi làm về. Ninh Thư kéo Cảnh Thiếu Trạch về phòng, Cảnh Thiếu Trạch ngạc nhiên: “Em làm sao thế?” 

“Có chuyện gì?” Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười chiều chuộng với Ninh Thư kéo vội kéo vàng mình về phòng. 

Ninh Thư nói: “Anh cởi quần áo ra.” 

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày: “Gì mà anh vừa về đã muốn anh cởi quần áo.” 

Ninh Thư suýt mửa vào mặt Cảnh Thiếu Trạch. Cô giơ kim: “Em mới học châm cứu nhưng khó tìm huyệt vị, nên là…” 

“Nên em muốn anh cho em châm thử?” Cảnh Thiếu Trạch đến chịu: “Em học khi nào?” 

“Bố tìm cho em bác sĩ trung y, bác sĩ nói châm cứu sẽ giúp tim khoẻ hơn.” Ninh Thư cầm kim giục Cảnh Thiếu Trạch cởi quần áo mau mau. 

Cảnh Thiếu Trạch vừa cởi cúc áo sơ mi vừa bất lực: “Em mời bác sĩ đó về vẫn hơn tự học mà?” 

Cảnh Thiếu Trạch đã cởi quần áo, phơi trần cơ thể rắn rỏi nằm yên trên giường. 

“Em có tìm được không đấy?” Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư. 

Ninh Thư nhìn thấy vài vết xước ở lưng Cảnh Thiếu Trạch, tất nhiên do Diệp Tích cào tối qua. 

Ninh Thư thản nhiên: “Em châm đây, chắc là sẽ hơi đau đó.” 

“Anh cũng chịu em.” Cảnh Thiếu Trạch bất lực nhưng vẫn chiều vợ. 

Ninh Thư nhếch môi. 

Vừa cầm kim vừa nhìn vị trí các huyệt đạo trên cơ thể rồi châm vào lưng Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch rên khẽ. 

“Anh thấy sao?” Ninh Thư hỏi Cảnh Thiếu Trạch. 

“Hơi đau.” 

Cảnh Thiếu Trạch trả lời cực kỳ nhẫn nại. 

Ninh Thư vui vẻ: “Vậy là em châm đúng rồi, em châm tiếp đây anh đừng cử động.” 

Cảnh Thiếu Trạch càng thêm ngán ngẩm, nằm im cho Ninh Thư châm cứu. 

Ninh Thư châm thẳng vào một chỗ, Cảnh Thiếu Trạch kêu đau, hỏi: “Sao đau thế?” 

Ninh Thư nhìn lại vị trí, táy máy tay rút kim, xin lỗi vội: “Xin lỗi anh em châm nhầm chỗ.” 

Cảnh Thiếu Trạch nhăn nhó mặt mũi vì đau, ngồi dậy nói với Ninh Thư: “Nghịch xong rồi nhé.” 

Ninh Thư ngạc nhiên: “Biết em nghịch sao anh vẫn hùa theo em.” 

“Không hùa theo em liệu em có tha cho anh không?” Cảnh Thiếu Trạch gõ trán Ninh Thư: “Tịnh Tịnh là cái đồ cố chấp mà.” 

Ninh Thư mỉm cười, chồng em tốt quá. 

Anh ta quá dịu dàng hay anh ta đứng trước Diệp Tích mới là con người thật? Chắc là trước Diệp Tích, vì khi ấy anh ta mới đúng chuẩn đàn ông tràn trề dục vọng xâm lược. 

Ninh Thư rút hết kim khỏi người Cảnh Thiếu Trạch, nhìn thấy một huyệt vị rỉ máu tím nhưng chỉ lau qua, cô nói: “Anh mặc đồ vào đi, em nghĩ là em cần luyện trên hình nhân trước.” 

Cảnh Thiếu Trạch mặc áo chậm nhưng toả ra thần thái con nhà giàu. 

Cảnh Thiếu Trạch xoa đầu Ninh Thư đầy yêu thương: “Em đừng nóng ruột, cứ học từ từ thôi. Dù em có ra sao anh vẫn yêu em.” 

Ninh Thư chỉ mỉm cười. 

Ăn tối xong Cảnh Thiếu Trạch dạo vườn hoa trong vườn nhà với Ninh Thư. Đang đi thì nghe một cuộc điện thoại rồi nói với Ninh Thư: “Công ty có chút việc anh cần đến xử lý, chắc là tối nay anh sẽ không về.” 

Ninh Thư gật đầu: “Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng quá sức.” 

Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư rồi đi mất. 

Ninh Thư về phòng vở máy tính xách tay lên. Máy tính đang chiếu cảnh trong phòng Diệp Tích, cô ta đang tập yoga. 

Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công, đang luyện lại bị âm thanh ở máy tính ngắt quãng. 

Cảnh Thiếu Trạch tăng ca đêm đã về, anh ta vào phòng Diệp Tích và đang áp sát Diệp Tích. 

Diệp Tích thở hổn hển: “Chúng ta không nên làm vậy, thụ tinh nhân tạo được không?” 

Cảnh Thiếu Trạch lạnh lùng: “Cô có thai thì dừng. Cô đã xác định đẻ thuê, có thể làm tất cả vì tiền còn gì?” 

“Tôi, tôi xin anh đừng làm thế…” Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch chặn họng. 

Ninh Thư xem hai con nhộng đùn đẩy nhau, Cảnh Thiếu Trạch cực kỳ mạnh bạo, Diệp Tích bị dày xéo đủ đường. 

Cảnh Thiếu Trạch trong màn hình là người Nghê Tịnh chưa từng gặp bởi anh ta luôn dịu dàng, nhẹ nhàng trên giường với Nghê Tịnh. 

Nghê Tịnh cứ tưởng Cảnh Thiếu Trạch là người không mấy mặn mà chuyện giường chiếu. 

Nhưng thằng đàn ông nào mà chẳng ngập tràn thú tính xâm lược trong bản năng. 

Ninh Thư lưu video. 

Đêm nay hai anh chị làm rất nhiều lần, Ninh Thư ngáp ngắn ngáp dài lưu video gốc vào USB. 

Cô cũng sao chép ra khá nhiều bản, mất cái này còn có cái khác. 

Kết thúc trận chiến Cảnh Thiếu Trạch mặc ngay quần áo, trong khi đó Diệp Tích đã chìm trong giấc nồng vì quá mệt. 

Dáng ngủ vừa ngây ngô vừa quyến rũ của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch bất giác sờ mặt cô ta, anh ta giật mình, cô ta chỉ là người đẻ mướn, còn anh yêu vợ anh Nghê Tịnh. 

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày khổ sở và rồi trút nỗi day dứt bằng hành động đánh thức Diệp Tích phũ phàng. Diệp Tích hoang mang hỏi Cảnh Thiếu Trạch: “Gì?” 

Cảnh Thiếu Trạch thấy vậy càng giận hơn, không biết giận mình hay giận Diệp Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.