Cảnh Thiếu Trạch điều khiển tay Diệp Tích bón thức ăn rồi lại tự cầm thìa bón cho Diệp Tích, Diệp Tích tránh mặt không ăn.
Cảnh Thiếu Trạch nhăn mặt: “Không ăn thì tôi ăn, tôi không muốn ăn cháo mà là ăn cô.”
Diệp Tích đỏ lựng mặt, hé miệng ăn thìa cháo.
“Khụ khụ…” Ninh Thư ho khan cắt màn bón cháo ngọt ngào của hai anh chị.
Cảnh Thiếu Trạch chột dạ khi thấy Ninh Thư, hất tay Diệp Tích nhanh như bị bỏng. Diệp Tích buồn bã cúi gằm mặt.
Cảnh Thiếu Trạch rất bối rối, đứng dậy qua chỗ Ninh Thư hỏi dịu dàng: “Em đi đâu thế? Nay trời nóng lắm ra ngoài dễ mệt. Em ăn cơm chưa, anh đi nấu mì cho em nhé? Em có khát nước không, anh đi rót nước cho em nhé?”
Cảnh Thiếu Trạch tuôn một tràng dài chỉ vì muốn di dời sự chú ý của Ninh Thư, Ninh Thư trả lời bình tĩnh: “Em về nhà mẹ, em ăn rồi.”
Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư: “Sao về nhà bố mẹ mà không nói với anh một câu để anh về với em, em ra đường một mình anh lo lắm.”
Ninh Thư trợn trắng mắt trong bụng, lo cái rắm, bà mới thấy anh chị tí tởn bón cho nhau ăn, không thấy lo tí nào đâu.
Ninh Thư cười hiền dịu: “Em hiểu cơ thể em, không có việc gì đâu.”
“Anh đang ăn đây.” Cảnh Thiếu Trạch cầm bát: “Tịnh Tịnh có muốn ăn thêm không?”
“Anh nói anh bận dự án ở công ty mà sao lại về nhà?” Ninh Thư đánh mắt qua Diệp Tích đang cúi gằm mặt bên cạnh.
Cảnh Thiếu Trạch thản nhiên: “Anh hết bận rồi, giờ sẽ dành nhiều thời gian ở bên em.” Nói cái Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư.
“Lâu lắm rồi mình không đi đâu, trời lại nóng thế này hay là mình đến khu nghỉ dưỡng nhé em?” Cảnh Thiếu Trạch chuyển chủ đề đi chơi.
Đàn ông bị chột dạ sẽ tỏ ra săn sóc hệt như Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ.
“Được anh.” Ninh Thư cười, lướt mắt qua Diệp Tích: “Khu nghỉ dưỡng này đẹp lắm, cô Diệp đi chung luôn nhé.”
“Cảm ơn chị.” Diệp Tích nói với Ninh Thư.
Ninh Thư day trán: “Em muốn đi nghỉ trước.”
Cảnh Thiếu Trạch thở phào, ngoài miệng nói: “Ừ, em đi nghỉ đi.”
Thấy Ninh Thư không nạt nộ to tiếng, Cảnh Thiếu Trạch nhẹ cả lòng. Cô ấy sẽ nạt nộ nếu cô ấy nhìn thấy cái gì đó, trái tim cô ấy sẽ không chịu nổi.
Sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Cảnh Thiếu Trạch không biết mình bị làm sao nữa, ban ngày ban mặt dính lấy Diệp Tích, thiếu suýt bị Nghê Tịnh phát hiện. Anh đúng là bị ma nhập giữa ban ngày.
Ninh Thư lên tầng rồi Cảnh Thiếu Trạch mới nhìn Diệp Tích. Diệp Tích cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch cười khẩy: “Cô giỏi quá.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Diệp Tích mông lung.
“Hừ…” Cảnh Thiếu Trạch tóm tay Diệp Tích: “Ban ngày ban mặt dụ dỗ tôi thân thiết với cô, suýt nữa thì bị Tịnh Tịnh phát hiện. Cô giỏi dụ dỗ đàn ông quá còn gì.”
Diệp Tích đanh mặt châm biếm: “Tôi khiến anh cầm tay tôi à, tự anh cầm trước, anh bỏ ra cho tôi.”
“Cô… Cô không cãi thôi thì cô chết chắc.” Cảnh Thiếu Trạch giận dữ, lạnh mặt: “Tôi cảnh cáo cô không được phép nói chuyện này cho Tịnh Tịnh, nếu Tịnh Tịnh có mệnh hệ gì tôi sẽ không cho cô sống yên.”
Diệp Tích buồn lòng, mấp máy môi: “Tôi cũng cảnh cáo anh nếu còn không biết tôn trọng tôi, tôi sẽ nói cho vợ anh biết.”
“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch rụt con ngươi: “Cô thử xem.”
Ninh Thư đứng đầu cầu thang nhìn hai anh chị dù cãi cọ nhưng cơ thể áp sát, Cảnh Thiếu Trạch như sắp ôm Diệp Tích đến nơi.
Tiếp tục tổn thương nhau đi.
Đây đâu phải tổn thương nhau, rõ ràng là đang chim chuột nhau thì có.
Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư bị lay dậy. Người cô bị lay mạnh, cảm giác các bộ phận sắp văng mỗi thứ một nơi. Có tiếng hét của Cảnh Thiếu Trạch: “Em tỉnh lại đi Tịnh Tịnh, em tỉnh lại đi em.”
Vừa hét vào mặt vừa lắc người, Ninh Thư cảm thấy sắp lên cơn đau tim, cô mở mắt ra thì thấy khuôn mặt nhăn nhó của Cảnh Thiếu Trạch.
“Em sao rồi?” Cảnh Thiếu Trạch lo lắng.
Ninh Thư cực kỳ tức giận: “Sao là sao anh?”
“Sao em lại khoá trái cửa, anh sợ chết mất. Em đừng bao giờ làm anh sợ như vậy nữa.” Cảnh Thiếu Trạch vừa nói vừa lắc người Ninh Thư: “Hứa với anh đừng bao giờ làm anh sợ như hôm nay nữa.”
Ninh Thư: Đậu má đừng lắc nữa.
Chú em muốn bà đi chầu Diêm Vương đúng không.
“Em không sao hết, em quen tay nên khoá cửa thôi.” Ninh Thư gạt bàn tay đang giữ vai mình. Mùa hè mặc quần áo mỏng, Cảnh Thiếu Trạch làm vai cô đau.
Ninh Thư vô cùng nghi ngờ Cảnh Thiếu Trạch mưu toan giết vợ. Ngoài mặt rất quan tâm nhưng chẳng để ý động tác, chỉ thiếu bước bẻ gãy tay cô.
“Làm đau em hả, anh xin lỗi, anh lo quá.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư: “Em nhốt mình trong phòng làm anh tưởng có chuyện gì. Sau này đừng làm vậy nữa nhé em.”
Ninh Thư chỉ ừm cho qua, Cảnh Thiếu Trạch hỏi dò Ninh Thư: “Em gặp chuyện gì không vui đúng không? Có gì cứ nói anh nghe, đừng giấu trong lòng ảnh hưởng sức khoẻ.”
Ninh Thư nghe ra ý, anh ta đang dò xem mình có biết chuyện của anh ta với Diệp Tích không.
Ninh Thư cười hiền, giãn cơ mặt, không hề có vẻ giận dữ: “Đâu có chuyện gì đâu, ý anh Thiếu Trạch là chuyện gì?”
Cảnh Thiếu Trạch lại đánh giá vẻ mặt Ninh Thư, sau cười dịu dàng: “Anh đang lo lắng thôi. Dạo gần đây anh bận việc ở công ty, anh sợ em giận anh ấy?”
“Em có giận cứ đánh anh đây này, đừng giữ trong lòng.” Dứt lời Cảnh Thiếu Trạch cầm tay Ninh Thư đập vào mặt anh ta.
Ninh Thư cảm nhận được làn da mịn màng. Ninh Thư chỉ cười, được đà véo má Cảnh Thiếu Trạch. Cảnh Thiếu Trạch rên đau.
“Em véo đau quá hả, em xin lỗi nha.” Ninh Thư rút tay lại: “Em không biết ước lượng.”
Cảnh Thiếu Trạch xoa má, an ủi Ninh Thư: “Anh không đau, không sao hết.”