[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 638: Đẻ mướn (16)



Ninh Thư cầm tiền ông Nghê cho. Cô có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác nhưng lần nào về thăm nhà ông Nghê cũng cho thêm vì sợ con gái không có tiền. 

Nghê Tịnh không thể sinh con lại cưới con một nhà họ Cảnh, không có con tức con gái mình yếu vế. 

Ông Nghê sợ Nghê Tịnh không có tiếng nói bên nhà chồng nên tiêu tiền của họ Nghê là có thể ngẩng cao đầu. 

Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi nhưng ông bà Nghê chưa bao giờ dừng thương yêu con gái, vẫn lo lắng cho con gái đủ đường. 

Ninh Thư nói với ông Nghê: “Con cảm ơn bố.” 

“Con là con gái bố, cảm ơn cái gì chứ.” Ông Nghê xụ mặt: “Con thế này bố mẹ cũng đau lòng, không cho con cơ thể khoẻ mạnh.” 

Ninh Thư cười: “Có sao đâu bố.” 

Chẳng ai muốn bị bệnh, đó là chuyện không do ông bà Nghê quyết định. 

Cuộc sống có cho đi sẽ có nhận lại, Nghê Tịnh bị bệnh nhưng sinh ra trong gia đình giàu có, chỉ cần sống vui mỗi ngày, không phải lo kiếm kế sinh nhai. 

Cuộc đời rẽ ngang, bi kịch ập đến khi Nghê Tịnh cưới Cảnh Thiếu Trạch, mà Cảnh Thiếu Trạch lại gặp Diệp Tích. 

“Bị bắt nạt ở nhà họ Cảnh thì về đây bố nuôi.” Ông Nghê dặn con gái: “Nhà mình không phải khúm núm trước nhà họ.” 

“Vâng ạ.” Chắc là một thời gian nữa thôi cô phải về thật. 

Rời khỏi nhà mẹ, Ninh Thư nghĩ bụng định ghé công ty của nhà họ Cảnh, biết đâu được xem phim cấm, nhìn họ vội vội vàng vàng mặc quần thì sao. 

Ninh Thư đến công ty đi một mạch đến phòng tổng giám đốc mà không bị ai cản. Mở cửa ra thì thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang bón cho nhau ăn. Ngồi sát sịt như sắp dựa vào nhau. 

Khung cảnh ngọt ngào phát ngấy, Ninh Thư cảm thấy bị trét cơm chó khắp mặt. 

“Ai cho…” Ninh Thư vừa mở cửa, Cảnh Thiếu Trạch đã đứng phắt dậy nạt nộ Ninh Thư. Nhưng quẳng cơn giận ngay khi nhìn rõ người đi vào là Ninh Thư, khựng người hỏi: “Sao em lại đến?” 

Diệp Tích nhìn thấy Ninh Thư cũng tái mét mặt, rơi đũa lạch cạch, cô ta bối rối nhặt đũa. 

Trông như sắp khóc đến nơi. 

Cảnh Thiếu Trạch chau mày nhưng lại giãn cơ mặt lấy khăn tay, rảo bước chân qua lau mồ hôi cho Ninh Thư: “Đến mà không gọi để anh xuống dưới tầng đón em.” 

Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Em ghé thăm anh thôi. Hai người đang ăn trưa à?” 

“Ừ, anh bảo thư ký Diệp mang cơm vào, em có ăn cùng không?” Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng thấy ớn: “Mà thôi mình đi ăn ngoài, em không ăn quen cơm công ty đâu.” 

Nói rồi Cảnh Thiếu Trạch kéo Ninh Thư ra ngoài phòng làm việc: “Chẳng mấy khi em thăm anh, anh đưa em đi ăn đồ ngon.” 

Cảnh Thiếu Trạch đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tích nhưng Diệp Tích đang hoảng, không hiểu ý của Cảnh Thiếu Trạch. 

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày, đành tiếp tục chuyển hướng chú ý của Ninh Thư. 

Ninh Thư không phải trẻ con, sẽ không chuyển hướng chú ý chỉ vì mấy câu nói. Có điều Ninh Thư không thèm chú ý chuyện kia. 

Cô sẽ không nghi ngờ, dù có gặng hỏi anh ta vẫn sẽ kiếm đại lý do chối bỏ trách nhiệm. 

Hỏi nhiều chỉ nhận lại tràng ba hoa buồn nôn từ Cảnh Thiếu Trạch. 

“Anh tắm à?” Ninh Thư hỏi mùi từ người Cảnh Thiếu Trạch. Mùi sữa tắm nồng nàn nghĩa là mới tắm đây thôi. 

Dự là khó lòng kiềm chế cảm xúc nên làm ván ân ái, tắm xong lại bón cho nhau ăn. Cuộc sống mới sa đoạ làm sao. 

Cảnh Thiếu Trạch tự nhiên như không: “Trời nóng quá ra nhiều mồ hôi khó chịu nên anh tắm qua cho thoải mái ấy mà.” 

Nhìn thấy chưa, nói láo quen mồm. Cảnh Thiếu Trạch chẳng nói thật được câu nào. 

Ninh Thư dừng bước chân: “Em ăn ở nhà rồi, tiện đường vào thăm anh thôi, anh về làm việc đi.” 

Ninh Thư cười vô cùng dịu dàng, Cảnh Thiếu Trạch nhẹ nhõm: “Có cần anh đưa em về không?” 

“Em tự về được, ăn vào ăn cơm tiếp đi.” Ninh Thư ra về. 

Cảnh Thiếu Trạch vào thang máy ngay sau đó, Ninh Thư ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng thằng chó đâu, công nhận chạy nhanh như chó. 

Vội về tìm Diệp Tích quá. 

Ninh Thư nhún vai, được thôi, bà lại lên xem hai anh chị định làm gì. 

Ninh Thư lại đi thang máy lên tầng của tổng giám đốc, mở hé cánh cửa thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang nhùng nhằng. 

Diệp Tích khóc lóc liên tục nói họ không được như vậy nữa, họ làm vậy là sai trái. 

Diệp Tích sắp không chịu nổi, cô rất muốn bỏ đi nhưng cô đi rồi gia đình cô biết làm sao. Không có nguồn vốn từ bà Cảnh, công ty bố cô sẽ phá sản. 

Quan trọng hơn cả cô đã yêu chồng người ta, cô rất giày xéo. 

Cảnh Thiếu Trạch chỉ buông lời độc ác rằng cô đừng quên trách nhiệm của cô là mang thai và sinh con. 

Cảnh Thiếu Trạch chặn Diệp Tích bên bàn, được đà hôn Diệp Tích. 

Mới đầu Diệp Tích vùng vẫy cật lực, sau rồi vòng tay qua cổ Cảnh Thiếu Trạch. 

Hình ảnh đó lại làm Ninh Thư cảm thấy bị trét cơm chó vào mặt. 

Má á á á… 

Ninh Thư khép cửa nhẹ nhàng rồi đá cửa, bước vào thang máy. 

Cho đôi gian phu dâm phụ chúng bay sợ chết khiếp. 

Sẩm tối Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích về nhà, cả hai không mấy vui. Cảnh Thiếu Trạch muốn hỏi Ninh Thư gì đó nhưng khó mở lời. 

Ninh Thư cư xử bình thường, cho chú em tức chết, không nói cho chú em biết bà không nhìn thấy cái gì không nên nhìn đấy. 

Diệp Tích vừa về bà Cảnh đã kéo Diệp Tích vào phòng, câu đầu đã hỏi: “Cháu có thấy cơ thể có chỗ nào khác lạ không?” 

Diệp Tích lắc đầu, không hiểu ý bà Cảnh: “Cháu thấy vẫn bình thường bác ạ.” 

“Ý bác là cháu có thai chưa, cháu vẫn đến tháng đều à?” Bà Cảnh nhăn mặt: “Cháu đến nhà bác đã ba tháng sao vẫn chưa có thai.” 

Diệp Tích lo lắng vô cùng, nói nhỏ: “Vẫn đều bác ạ. Cháu đã rất cố gắng nhưng cháu không quyết định được chuyện này.” 

Diệp Tích cực kỳ áp lực, sợ bà Cảnh mất hứng sẽ rút vốn: “Hay là thụ tinh nhân tạo đi bác, cứ như giờ cháu cũng không biết khi nào mới có thai.” 

Trước đây Diệp Tích không thích công việc này nhưng bây giờ cô ta muốn mau chóng có thai. 

“Không được.” Bà Cảnh từ chối. Bà đã bày nhiều cách như thế, không thể lại quay về với thụ tinh nhân tạo. 

Bà muốn có thai tự nhiên, sinh cháu theo cách tự nhiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.