Với Diệp Tích chỉ là không còn thân như ngày xưa, nhương với Ninh Thư thì bà Cảnh chuyển thành hận, vì Ninh Thư đã đề cập đến chuyện để Diệp Tích đẻ mướn con của vợ chồng bà ta.
“Nghê Tịnh vào nấu cơm đi.” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư, bắt Ninh Thư vào nấu cơm.
Ninh Thư lạnh lùng: “Con không biết nấu, con chưa nấu cơm bao giờ.”
Cảnh Thiếu Trạch tắm xong đi xuống dưới nhà, mặt anh ta tái xanh, mắt đỏ lừ, trông mới tiều tuỵ làm sao.
“Sao vậy?” Giọng Cảnh Thiếu Trạch hơi khàn, anh ta cũng liên tục day trán.
Bà Cảnh thương con trai lắm, bà hỏi vội: “Con sao vậy Thiếu Trạch, sao mặt con tái xanh thế kia?”
Qua một đêm Cảnh Thiếu Trạch không còn phong thái hăng hái tự tin, giờ anh ta ỉu xìu như mất xương sống.
Một thằng đàn ông bị vô sinh giống như một cuộc đời vô nghĩa.
Cảnh Thiếu Trạch mất phương hướng, không tìm thấy giá trị bản thân.
“Anh có sao không?” Nhớ đến những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt cô, ngực cô vào đêm hôm qua làm Diệp Tích không cầm được lòng hỏi.
Diệp Tích rất thương Cảnh Thiếu Trạch, những lần khinh thường, miệt thị xưa mà Cảnh Thiếu Trạch dành cho Diệp Tích đã biến mất khỏi trí nhớ cô ta.
Trong đầu Diệp Tích chỉ còn hình ảnh Cảnh Thiếu Trạch khóc trong lặng lẽ.
“Thiếu Trạch con xem con lấy cái loại vợ gì về đi. Đã không sinh được con lại còn lười biếng, cái gì cũng không biết làm, mẹ không sai nổi nó.”
Bà Cảnh than thở với con trai, nhìn Ninh Thư cay cú.
Cảnh Thiếu Trạch tái mét khi nghe thấy ba chữ không sinh được, mặt run run, tơ máu mắt càng đỏ hơn.
“Mẹ xin lỗi mẹ không có ý đó. Mẹ nói Nghê Tịnh chứ không nói con không sinh được.”
Bà Cảnh nhìn mặt con trai là biết đã chọc đúng nỗi đau, vội vàng giải thích nhưng càng nói càng làm sắc mặt Cảnh Thiếu Trạch tệ hơn.
“Tôi nói rồi không được phép cãi nhau, cô không nghe vào lời của tôi à.” Ông Cảnh ra khỏi phòng quát vợ.
“Em, em chỉ bảo Nghê Tịnh nấu đồ ăn sáng mà nó không nghe lời em.” Bà Cảnh tủi thân, thấy chồng khó chịu mà suýt khóc.
Ông Cảnh nghiêm giọng: “Cô biết nó yếu mà bảo nó nấu cơm làm gì, cô đi nấu là được chứ sao. Cô lười thế, nấu bữa cơm cũng khó khăn.”
Bà Cảnh bị chồng mắng tức tối, xấu hổ gần chết. Bà là phu nhân nhà giàu mười ngón tay không chạm nước, uống nước có người hầu bưng tận miệng mà lại bảo bà đi nấu cơm.
“Cô vào nấu với tôi.” Bà Cảnh nạt nộ Diệp Tích.
“Vâng ạ.” Diệp Tích vào bếp cùng.
Ông Cảnh nói với Ninh Thư: “Con à, nhà mình giờ vậy bố mong con và Thiếu Trạch yêu thương nhau nhiều hơn. Tạm thời Thiếu Trạch chưa chấp nhận được sự thật, một thời gian nữa nó sẽ bình thường lại thôi.”
Ninh Thư chỉ vâng dạ cho có.
Ông Cảnh lại nói: “Hai đứa con không sinh được vậy nhận con nuôi. Đứa bé đó vẫn được thêm vào hộ khẩu nhà họ Cảnh.”
Ninh Thư chau mày, ngờ vực: “Ý bố là con nuôi của bọn con được hưởng quyền thừa kế?”
Ông Cảnh không trả lời, rõ ràng sẽ không giao cả sản nghiệp đồ sộ này cho người không cùng huyết thống.