[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 715: Tấm chồng thật thà (21)



Không phải mình yêu nên tát chẳng nương tình. Vết lằn đỏ rõ trên mặt Vương Bác đủ biết Thái An Kỳ tát mạnh thế nào. 

Ninh Thư hỏi: “Nó đánh con sao?” 

Vương Bác mím môi: “Không biết tại sao An Kỳ bị đau bụng, mai mẹ đưa cô ấy đi viện khám nhé.” 

Nhờ mẹ xong Vương Bác đi sải chiếu ra đất. 

Ninh Thư nhìn lướt qua phòng ngủ của Thái An Kỳ rồi đóng cửa. 

Lẽ ra hôm sau Vương Bác phải đi làm nhưng do mặt đã không lành mà còn hơi sưng, một má lệch thấy rõ. 

Ninh Thư tìm thuốc tiêu sưng cho Vương Bác uống, mặt này không đi làm được, Ninh Thư cũng không bắt ép Vương Bác. 

Vương Bác ủ dột, yên lặng uống thuốc Ninh Thư đưa. 

Ninh Thư mang thuốc bắc vào phòng ngủ đánh thức Thái An Kỳ đang say giấc nồng. 

Thái An Kỳ uống thuốc xong lại ngủ tiếp. 

Ninh Thư nói: “Vương Bác nói cô đau bụng, dậy đi viện khám đi.” 

Thái An Kỳ nghe thấy bệnh viện là rùng mình, tỉnh ngủ ngay lập tức: “Tôi không bị làm sao hết, không đi khám.” 

Vừa nói Thái An Kỳ vừa xoa bụng, bụng cô không đau nữa, cơn đau tối qua chỉ như ảo giác. 

Ninh Thư lạnh mặt: “Không bị làm sao vậy tại sao cô lại đánh Vương Bác? Để nó hằn dấu tay không đi làm được. Vết đỏ không lặn được trong một ngày, cô bảo nó đi ra ngoài kiểu gì?” 

Thái An Kỳ sửng sốt: “Tôi đã bảo là tôi mệt mà anh ta cưỡng ép tôi.” 

Ninh Thư cười khỉnh: “Thái An Kỳ, cô đừng được voi đòi tiên. Ngủ với thằng khác sao không thấy cô kêu bị ép buộc, con trai tôi lành hiền nhưng không đến lượt cô bắt nạt.” 

Thái An Kỳ hằm hằm Ninh Thư, nói dửng dưng: “Tôi đang tự vệ, đâu có bắt nạt anh ta. Có cưới nhau đi chăng nữa thì cưỡng ép vẫn là cưỡng ép, tôi không được phản kháng sao?” 

Ninh Thư đưa mắt qua bụng Thái An Kỳ: “Lý do của cô không đáng tin.” 

“Dậy chuẩn bị đi viện.” Ninh Thư mang bát ra ngoài. 

Thái An Kỳ thức dậy, ra ngoài thấy Vương Bác đang ngồi ở ghế, lại gần quả đúng nhìn rõ vết hằn trên má. 

Thái An Kỳ cũng tự biết mình hơi quá tay, cô ta dịu giọng với Vương Bác: “Em xin lỗi, em nặng tay quá.” 

Thái An Kỳ ghé vào tai Vương Bác: “Tối nay anh muốn thế nào cũng được.” 

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ: “Ngồi xuống ăn cơm đi.” 

Thấy Vương Bác thả lỏng cơ mặt, Thái An Kỳ mới yên tâm ngồi xuống. 

Ninh Thư nói với Vương Bác: “Hôm nay con cũng đi viện cùng nhé.” 

“Vâng mẹ.” Vương Bác gật đầu. 

“Anh đi cùng em.” Vương Bác nói với Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ lắc đầu: “Em rất khoẻ không cần đi viện đâu anh.” 

“Tối hôm qua em đau như thế, cứ đến viện khám xét xem thế nào.” Vương Bác bảo. 

Thái An Kỳ mất kiên nhẫn: “Em đã bảo là em không sao, em không muốn đi mà.” 

“Không muốn đi thì thôi.” Vương Bác thoả hiệp. 

Ninh Thư không tham gia cuộc nói chuyện. 

Vì Vương Bác không đi làm nên đôi chim ri ăn xong lại trốn trong phòng. 

Thái An Kỳ cởi cúc áo Vương Bác, cô ta định thử lại xem có đau như hôm qua không. 

Thấy Thái An Kỳ đồng ý, Vương Bác được đà ôm cô ta. 

Hai người cởi sạch quần áo, Thái An Kỳ hít sâu cho Vương Bác đi vào, thế nhưng vẫn bị cơn đau như xé toạc cơ thể ập đến làm cô ta hoảng sợ. 

Thái An Kỳ đá bay Vương Bác. 

Vương Bác ngã ngồi trên đất, cảm thấy cột sống sắp gãy. 

“Em sao thế?” Thái An Kỳ ôm bụng lăn lộn trên giường, Vương Bác không màng cái đau của bản thân hỏi: “Rốt cuộc em bị làm sao?” 

“Em đau bụng lắm, cứ làm với anh là lại đau ơi là đau.” Thái An Kỳ đổ mồ hôi trán. 

Cứ làm với anh là lại đau? Vương Bác không rõ cảm xúc khi nghe câu ấy. 

Vương Bác mặc quần áo cho mình và cho Thái An Kỳ, nói: “Đi viện.” 

Thái An Kỳ không từ chối nữa, cô ta đau thật, đau vô cùng. 

Vương Bác dìu Thái An Kỳ đau oặt người ra ngoài. 

Ninh Thư nhướn mày hỏi: “Làm sao thế?” 

Vương Bác nói: “An Kỳ đau bụng phải đi viện mẹ à.” 

Ninh Thư gật đầu: “Thế đi.” 

Vương Bác cõng Thái An Kỳ xuống dưới nhà, bắt taxi đi viện. 

Ninh Thư ngồi ở ghế bên, Thái An Kỳ ngồi ghế sau mặt tái mét, trán lấm tấm mồ hơi trông đến tội. 

Đến viện, Ninh Thư hỏi: “Trong bụng có nào là gan, phổi, thận, dạ dày, thế cố đau ở đâu hay là lại định kiểm tra hết tất cả các cơ quan?” 

Thái An Kỳ sợ tái mặt hơn: “Đau ở bụng dưới, chỗ âm đ*o và tử cung.” 

Ninh Thư gật đầu: “Thế đến phòng khám phụ khoa.” 

Ninh Thư lấy số, Vương Bác ngồi ghế với Thái An Kỳ, Vương Bác nắm tay cô ta: “Không sao đâu em.” 

Cơn đau đã lặn dần, Thái An Kỳ không còn đau như lúc ở nhà. 

Ninh Thư cầm sổ đưa Thái An Kỳ vào phòng phụ khoa, còn Vương Bác đợi bên ngoài. 

“Cô kể cho bác sĩ nghe triệu chứng đi.” Ninh Thư nói. 

Thái An Kỳ chần chừ mãi nói lên tiếng: “Lúc làm chuyện vợ chồng rất đau, đau vô cùng.” 

Cái đau ập đến đột ngột. 

Như muốn xé toạc cô thành hai nửa. 

Bác sĩ bắt đầu khám, đưa ngón tay vào trong thôi Thái An Kỳ cũng kêu đau. 

Xét nghiệm dịch thể không thấy có vấn đề, kể cả siêu âm loại B cũng không kiểm tra thấy nơi nào bị làm sao. 

Bác sĩ không khám ra được bệnh, nói: “Không có gì khác thường, bên dưới cũng không co giật. Có thể nguyên nhân dẫn đến bị đau là do sợ quan hệ vợ chồng.” 

Thái An Kỳ hoang mang, không thể nào nguyên nhân vì sợ quan hệ được. 

Ninh Thư đưa Thái An Kỳ ra ngoài, Vương Bác đợi ngoài cửa hỏi ngay: “Sao rồi?” 

Ninh Thư lắc đầu: “Phải khám tâm lý xem sao.” 

Vương Bác sững sờ, đau bụng có liên quan gì đến tâm lý. 

Vương Bác hoang mang, Thái An Kỳ còn hoang mang hơn, bất kỳ ai cũng có thể bị tâm lý khi quan hệ còn cô thì không đời nào. 

Thái An Kỳ sờ bụng, bụng cô ta đã như bình thường không còn đau nữa. 

Chẳng lẽ tất cả cơn đau chỉ là do cô tưởng tượng ra? 

Thái An Kỳ hoảng hốt trước suy nghĩ ấy. 

Thái An Kỳ nhìn Vương Bác, má hằn vết đỏ, bồn chồn lo lắng trông mà phát chán. 

Không lẽ vì đối tượng là Vương Bác nên cô không thích. 

Thái An Kỳ cắn môi, đang nghĩ xem có kiếm người khác để thử không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.