[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 717: Tấm chồng thật thà (23)



Ninh Thư đợi bên ngoài chụp vài ảnh người đàn ông và Thái An Kỳ đi ra. 

Thái An Kỳ bắt taxi về nhà. Về đến nhà thấy Vương Bác ngồi trong phòng khách, nhìn quanh nhà không thấy Ninh Thư nên hỏi: “Mẹ anh đâu?” 

“Em hỏi anh anh hỏi ai? Hai người ở nhà cả mà?” Vương Bác hỏi Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ có dự cảm chẳng lành, lần trước bị con mụ già chụp trộm, đừng nói lần này lại bị nhé. 

Chứ tại sao giờ này chưa về. 

Cô đã cẩn thận vậy rồi mà. 

Thái An Kỳ rủa Ninh Thư chết luôn ngoài đường đi. 

Con mụ già mà chết sẽ không còn ai hành hạ cô, bắt bẻ cô, cái nhà này rồi cũng sẽ thuộc về cô. 

Thái An Kỳ nghĩ xấu xa. 

“Chiều nay em ra ngoài gặp bạn, mẹ anh đi đâu làm sao em biết được.” Thái An Kỳ bực. 

Vương Bác lo lắng, Thái An Kỳ nói: “Mẹ anh lớn rồi lạc đi đâu được.” 

Vương Bác khó chịu: “Bà là mẹ anh, em ăn nói kiểu gì đấy.” 

“Có phải mẹ em đâu.” Thái An Kỳ trợn mắt bỏ về phòng. 

Vương Bác gọi cho Ninh Thư, có tiếng chuông reo ngoài cửa. Ninh Thư mở cửa thấy Vương Bác thì nói: “Mẹ về rồi đây.” 

“Mẹ đi đâu thế, muộn vậy rồi làm con lo quá.” Vương Bác thở dài. 

Ninh Thư cười xoà: “Không việc gì, mẹ đi loanh quanh ấy mà.” 

Vương Bác gãi đầu, sao cả hai cùng ra ngoài mà còn về muộn. 

Ninh Thư nấu ba bát mì, Vương Bác gọi Thái An Kỳ ra ăn. Thái An Kỳ nhìn thấy bát mì lập tức bỏ về phòng. 

Hôm nay cô vừa đau vừa mệt mà vậy mà vẫn phải ăn mì suông. 

Vương Bác gọi Thái An Kỳ đang bỏ về phòng: “Ngồi vào ăn đi chứ, em không ăn à?” 

“Em không muốn ăn.” Thái An Kỳ đóng cửa, trong phòng im phăng phắc không biết cô ta làm gì bên trong. 

Vương Bác cau có, khó chịu với cái tính ngang bướng, không biết nhìn trên nhìn dưới, không quan tâm cảm xúc người một nhà của Thái An Kỳ. 

Ninh Thư nói với Vương Bác: “Vương Bác, có một số việc con không cần nhịn. Sống phải biết tiến biết lùi, cứ lùi mãi chỉ bị dồn vào tường, lùi đến sát vách núi cheo leo chẳng còn đường quay lại, sau rôig chỉ có con là người đau khổ.” 

Vương Bác cho rằng anh ta lấy được nữ thần nên chiều chuộng, cung phụng, nhường nhịn vô điều kiện. 

“Mẹ…” Vương Bác thở dài thườn thượt: “Dần dần sẽ khác mẹ à.” 

Ninh Thư nói: “Con phải đặt cho mình ranh giới cuối cùng, cho nó biết giới hạn của con. Con nhường nhịn mãi nó chỉ càng được nước lấn tới chứ nào biết tự soi sét kiểm điểm lại mình.” 

“Sống phải có chí khí, mẹ không muốn nhìn con cứ nhịn mãi.” Ninh Thư nói: “Có tiến có lui, không ai lại lui mãi không tiến.” 

Vương Bác lại thở dài. 

“Đừng suốt ngày than ngắn thở dài được không, mẹ nghe con than cũng buồn lây. Than thở có được tích sự gì đâu.” Ninh Thư khó chịu. 

Ninh Thư mím môi: “Nếu Thái An Kỳ làm chuyện có lỗi với con, chuyện mà con không bao giờ chịu đựng được là gì?” 

“Ranh giới cuối cùng của con là gì? Nếu nó vượt quá giới hạn, con sẽ làm thế nào?” Ninh Thư thăm dò. 

Vương Bác im lặng một lúc rồi nói: “Giới hạn của con là Thái An Kỳ trung trinh với con, con sẽ bỏ qua hết tất cả thói hư tật xấu của cô ấy.” 

Ừm, có giới hạn là được. 

“Nếu nó vượt quá giới hạn thì sao?” Ninh Thư lại hỏi. 

“Con không biết nữa.” Vương Bác trả lời. 

Ninh Thư đến chết, không cho phép vượt quá giới hạn nhưng không quyết được nếu vượt quá giới hạn sẽ làm gì. 

Ninh Thư thật sự cạn lời. 

“Nếu như, mẹ chỉ đang lấy ví dụ thôi. Nếu như nó vượt quá giới hạn thì con sẽ làm gì?” Ninh Thư hỏi Vương Bác. 

Vương Bác nghĩ ngợi: “Con sẽ ly hôn.” 

Ninh Thư nhìn Vương Bác: “Mẹ mong con hãy hiểu rõ tính vợ con. Tính nó thích phô trương còn con thì hiền lành thật thà.” 

Vương Bác không trả lời, về phòng thấy Thái An Kỳ đang nằm trên giường thì cũng nằm xuống ôm Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ đang bực bị Vương Bác ôm cứ dính dính càng bực hơn. 

“Nóng chết đi được đừng ôm em.” Thái An Kỳ đẩy Vương Bác. 

Vương Bác hỏi: “Rốt cuộc em bị làm sao, có chuyện gì cứ nói với anh.” 

“Em…” Thái An Kỳ não nề không biết mở lời thế nào: “Em chẳng làm sao hết, nhìn thấy anh là bực thôi anh đừng lởn vởn trước mặt em.” 

Vương Bác cau có: “Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì mà không thể tâm sự với nhau.” 

“Vợ chồng vẫn phải có sự riêng tư, anh nói nhiều thế nhỉ em ngủ đây.” Thái An Kỳ quay lưng lại với Vương Bác. 

Vương Bác lật Thái An Kỳ lại, nói giọng nghiêm túc: “An Kỳ, chúng ta là vợ chồng sẽ sống với nhau đến hết đời. Anh mong chúng ta sẽ bên nhau đến khi đầu bạc, em kể cho anh nghe được không?” 

Thái An Kỳ đảo mắt mỉm cười: “Em lấy anh tất nhiên là muốn bên anh đến khi đầu bạc.” 

Vương Bác cười gượng, định hôn mà bị Thái An Kỳ đẩy. 

“Em không khoẻ.” 

Vương Bác thất vọng nhưng không cưỡng ép Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ lại quay lưng về phía Vương Bác. Cô không biết cơ thể mình bị làm sao, nếu đã lấy Vương Bác vậy sẽ sống cùng Vương Bác mãi mãi. 

Thái An Kỳ tuyệt vọng cùng cực, cô bị gì thế này, cô đã không sinh được con lại còn không được hưởng thụ cái sung sướng của phụ nữ. 

Giờ này Thái An Kỳ mới thấy Vương Bác có chút quan trọng. Vì chỉ có Vương Bác mới nhẫn nhịn chịu đựng cơ thể không hoàn thành được nghĩa vụ vợ chồng này. 

Thái An Kỳ định kể khổ với Vương Bác nhưng lâu nay quen ta đây xấc xược, đột nhiên ngon ngọt yếu đuối khó lắm. Cô ta chỉ nói mỗi câu ngủ ngon. 

Vương Bác ừ lại, ôm Thái An Kỳ. Thái An Kỳ nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn cố nhịn. 

Vương Bác là đường lui của cô, cô phải ăn bám Vương Bác. Bỗng dưng mất Vương Bác Thái An Kỳ không biết mình sẽ sống thế nào. 

Bảo cô làm thuê vất vả bẩn thỉu, thà cô chết luôn cho rồi. 

Thái An Kỳ nghĩ cả đêm, cô ta vẫn không chấp nhận được sự thật, quyết định mai lại thử với người khác xem sao. 

Cô ta chỉ bị đau khi quan hệ, lúc khác không có triệu chứng bị bệnh. 

Thái An Kỳ vẫn muốn thử nghiệm với đàn ông khác. 

Thái An Kỳ vừa đi Ninh Thư lại bám theo, vừa theo dõi vừa chụp ảnh. 

Thấy Thái An Kỳ vẫn luôn gặp đàn ông, Ninh Thư đến phải nghi ngờ tay nghề của mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.