Đào Thành đứng dậy nấc cục một cái rồi di chuyển đến đại điện của đạo quán. Ninh Thư theo chân Đào Thành vào đại diện.
Đạo quán vừa cũ vừa lụp xụp, nhiều năm chưa được tân trang. Đại điện đóng lớp bụi dày, chỉ có một pho tượng rất nhỏ phục vụ cho việc tu hành.
Đây cũng là tượng của tổ sư Đào Hoằng Cảnh.
Đào Thành lạy pho tượng rồi thắp hương, Ninh Thư cũng làm theo.
Ninh Thư hỏi Đào Thành: “Là việc gì thế ạ?”
Đào Thành xoa cái đầu trọc: “Con cũng hai mươi rồi phải xuống núi rèn luyện.”
“Gần đây có người quen tìm đến ta, hoàn thành việc này kiếm được kha khá, đủ giúp chúng ta vượt qua một khoảng thời gian.”
Ninh Thư hỏi: “Người quen? Việc gì vậy ạ?”
Đào Thành trả lời: “Con trai ông ta bị quỷ nhập thừa sống thiếu chiếu, nhà ông ta rất giàu.”
Ninh Thư nghĩ ngợi, cô đoán có liên quan đến Quỷ Vương Phong Dận.
Má, cô hơi sợ.
Hắn ta mặc nguyên cây đỏ, nhìn là biết ác quỷ.
Ngay cả Đào Thành cũng không đánh lại Phong Dận, từ đây đạo thuật phía Bắc thất truyền, không còn người kế nghiệp.
Nếu không nhận việc, tất nhiên chuyện sẽ không liên quan đến bọn cô.
Ninh Thư lại hỏi Đào Thành: “Thầy không đi sao?”
“Con đi rèn luyện ta đi cùng làm gì.” Đào Thành gãi ngực vân vê ra một viên bi đất, Ninh Thư trợn mắt khinh bỉ.
Ninh Thư nói: “Lỡ con gặp nguy hiểm thì sao? Con cứ có dự cảm xấu, thầy tính cho con một quẻ với.”
Đào Thành nhăn mày lấy xu ra, thì thầm gì đó bắt đầu gieo quẻ cho Ninh Thư.
Ba đồng xu rơi xuống bàn, một xu vỡ vụn, Đào Thành tái mặt.
Đào Thành nhặt vụn đồng xu vỡ: “Là con gì ghê gớm hay sao, chỉ gieo sơ thôi cũng hỏng cả đồng xu.”
Ninh Thư nói: “Việc này rất nguy hiểm, chúng ta đừng nhận.”
Đào Thành xoa cái đầu trọc, gật đầu: “Tạm gác việc này qua một bên, một thời gian nữa hãy đi rèn luyện.”
Ninh Thư gật đầu.
Đào Thành than: “Ra sau núi kiếm xem có rau dại thú hoang gì không đi, lũ trẻ đói lắm rồi.”
Ninh Thư nhanh nhảu: “Vâng con đi đây ạ.”
Đào Thành chắp tay sau lưng rời đi: “Lúc nào về ta sẽ kiểm tra tiến độ học hành dạo này của con.”
Ông ta đang rất lo lắng, cô biết ông ta nặng lòng quẻ bói vừa rồi.
Ninh Thư ra sau núi tìm kiếm thú hoang.
Không tìm thấy thú hoang nhưng tìm được quả dại. Ninh Thư chỉ ăn nửa cái bánh bao đói không chịu được đành ăn tạm quả dại.
Quả dại chát miệng ăn không nổi, Ninh Thư ăn vài quả thì dừng.
Sau đó cô bắt được hai con thỏ, không thu hoạch thêm được cái gì khác.
Nuôi lũ trẻ ở nhà chẳng dễ dàng gì.
Ninh Thư xách tai thỏ về đạo quán, Đào Thành đang bắt lũ trẻ đứng tấn.
Đào Thành thấy Ninh Thư xách thỏ về thì lườm nguýt: “Sao chỉ có hai con thỏ gầy nhách?”
Ninh Thư cả giận: “Chúng ta ăn gần hết động vật xung quanh, con bắt được hai con thỏ đã giỏi lắm rồi.”
Bọn trẻ toàn mặc quần áo cũ mà còn không vừa vặn, nhìn là biết các anh chị không mặc vừa sẽ để lại cho các em.
Ninh Thư day trán, sao cái đại gia đình này khổ quá.
Bình thường thầy bắt quỷ như Đào Thành sẽ được kính trọng, mời chào nhiệt tình, kiếm được nhiều tiền.
Thế giới này có ma quỷ nhưng con người ở nơi đây tin tưởng khoa học, chỉ có một nhóm ít tin vào những điều huyền bí.
Ninh Thư lột da thỏ, làm lòng sạch sẽ rồi cho hết vào nồi ninh nhừ thành canh thịt thỏ, sau đó vớt xương ra.
Chỉ cần có canh thịt và mì, vậy là đủ cứu đói.
Bữa trưa chỉ có một bát mì chan nước hầm thịt, rắc thêm ít muối cũng ngon miệng, cả nhà ăn uống vui vẻ.
Nhìn bọn trẻ ở đây, Ninh Thư hiểu được nỗi lòng phải thay đổi số phận của Đào Cầm khi mà sư phụ nuôi mình lớn khôn lại bị hồn phi phách tán.
Lũ trẻ mồ côi không biết mặt cha mẹ, lớn thì mười mấy tuổi, nhỏ thì bảy, tám tuổi, chẳng biết đã làm nên tội gì cứ vậy bị tước đoạt mạng sống, thậm chí hồn phi phách tán, trao tặng linh hồn cho Phong Dận, không được siêu sinh.
Đào Cầm chỉ là đạo sĩ thích xen vào chuyện của người khác, cản trở tình yêu của Phong Dận và Tống Hề Hàm. Hắn ta sợ Đào Cầm xúi giục Tống Hề Hàm bỏ mình nên diệt cỏ tận gốc.
Vừa giữ được cô gái của hắn, vừa chiếm được linh hồn bổ sung sức mạnh.
Mười mấy cái mạng thể hiện nam chính vô địch thiên hạ, yêu nữ chính hết mực, tiêu diệt bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu xa với nữ chính. Con quỷ nào dám chọc nữ chính chỉ có một kết cục hồn phi phách tán.
Tóm lại hắn ta là nhất.
Ăn cơm xong Ninh Thư về phòng tu luyện, chỉ có mạnh mới bảo vệ được đạo quán.
Luyện ra được kình khí giúp cô khoẻ trông thấy, động tác nhanh nhạy hơn, lại thêm cô có mua bùa chú, có ngọc Linh Hồn hấp thụ linh hồn, có lẽ cô sẽ có cơ hội thoát thân nếu gặp Quỷ Vương.
Mặc dù Ninh Thư không muốn can dự vào tình yêu của Phong Dận và Tống Hề Hàm, nhưng đâu phải muốn tránh là tránh được mạch truyện?
Ninh Thư thở dài, Phong Dận là lỗ hổng của thế giới, dưới trướng có nhiều thuộc hạ, quỷ nào cũng sợ hắn.
Tổng kết, Phong Dận Quỷ Vương bá đạo, giết người không chớp mắt.