[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 100: Đe doạ Trịnh Bình, sắp đến giao thừa



Nụ cười trên mặt Trịnh Bình hơi sượng, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường.

“Đúng vậy, càng già càng lắm bệnh.”

“Thím hai còn trẻ như vậy, già thế nào được?”

Trịnh Bình che miệng cười, “Tuổi của thím có thể làm mẹ của cháu rồi…”

Bỗng im bặt, sắc mặt thay đổi.

“Xin lỗi, thím không có ý đó…”

Dạ Cô Tinh không để ý mỉm cười.

“Nhắc mới nhớ, chú hai thím hai sao không sinh em bé?” Nói xong, cầm tách cà phê lên nhấp nhẹ một ngụm.

Động tác tao nhã và điệu bộ nhã nhặn.

Trịnh Bình bất chợt hoảng hốt, như thể người phụ nữ ấy đang ngồi trước mặt mình, nhìn sự bất hạnh và thất bại của mình với ánh mắt châm biếm.

“Thím hai?”

“Hả? Có chuyện gì vậy?” Trịnh Bình vô thức cong môi.

Lâu nay luôn nở nụ cười khi nhìn thấy người khác sớm đã thành một thói quen. Không phải vui hay giận, chỉ là một hành động đơn giản.

“Không có gì.” Dạ Cô Tinh đặt cốc cà phê xuống, hai mắt ngân ngấn nước, “Nói ra thì cháu cũng là một đứa trẻ mồ côi, số mệnh nghiệt ngã… đây chính là duyên số.”

“Duyên số?” Khuôn mặt Trịnh Bình loé lên vẻ kì lạ, “Có lẽ vậy.”

“Thật ra cháu rất muốn biết thân thế của mình… Hay là, thím kể cho cháu nghe?”

Choang…

“Xin lỗi, thím trượt tay.” Cà phê đổ ra bẩn cả bàn, ướt cả tạp chí.

Trịnh Bình luống cuống dọn dẹp.

“Thím hai không phải trượt tay mà là chột dạ đúng không?”

Ngừng một lát, Trịnh Bình đặt khăn giấy xuống, ánh mắt như ngọn đuốc.

Dạ Cô Tinh ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực để quan sát.

“Cô biết rồi?” Cởi bỏ bộ mặt hoà nhã thường thấy, vẻ mặt bà ta lạnh tanh.

“Thím hai nói ai?”

“Ni…na.”

Dạ Cô Tinh cười nhìn ra ngoài cửa sổ sát sàn.

Hồi lâu sau mới nói, “Những gì nên biết và không nên biết, đều biết cả.”

Sắc mặt Trịnh Bình bỗng chốc thay đổi.

“Cô…” Giọng nói run run, “Cô cố ý hẹn tôi đến là để ngả bài?”

Cô cười chế nhạo một tiếng, “Bài trong tay thím hai, hình như… không nhiều.”

Trịnh Bình bỗng bật dậy, chân ghế bị kéo trên nền gạch phát ra âm thanh chói tai.

“Cô muốn làm gì?”

“Thím hai hiểu lầm rồi, cháu chỉ muốn mời thím một cốc cà phê.”

“Dạ Cô Tinh, cô nếu đã biết tôi cũng không ngại nói thẳng. Mẹ cô là Nina quả thực có quan hệ với anh cả và Bính Lương, nhưng chuyện này không nói lên điều gì, hơn nữa cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Vậy sao?” Cô nói đầy ẩn ý, “Thím hai ngồi xuống nói chuyện, không phải khách sáo.”

Nhìn Dạ Cô Tinh vẫn rất bình thản, Trịnh Bình cảm thấy hơi hốt hoảng.

“Không làm phiền cô quan tâm. Cáo từ.”

Choang…

Một chân đá đổ bàn trà thủy tinh trước mặt, âm thanh cốc chén đĩa rơi vô cùng chói tai, Dạ Cô Tinh từ từ đứng dậy, đôi mắt hơi híp lại, ánh nghiêm nghị thoáng qua.

“Cháu bảo thím ngồi, thím nghe không hiểu sao?”

Đăng Bình sốc nặng, tay run lên, sững sờ nhìn đống hỗn độn trước mặt.

“Cô, cô dám?! Tôi dù sao cũng là trưởng bối…”

“Cháu thấy, bà Kỷ ở bên đó hơi cô đơn, hay là, thím hai tới ở cùng bà ấy cho đỡ buồn?”

Trịnh Bình mặt mày tái mét.

Cùng là trưởng bối, Dạ Cô Tinh đã dám động tới Kỷ Tình, thì cũng không sợ bà ta.

Sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Bà ta đã quên mất, người phụ nữ này là một con sói với bản tính săn mồi.

Một khi lộ răng nanh móng vuốt, con mồi chắc chắn sẽ phải chết.

Trịnh Bình bây giờ mới thấy sợ, hai chân mềm nhũn, ngồi lại vị trí cũ.

Dạ Cô Tinh đứng yên, từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ đạo đức giả đang mỉm cười trước mặt mình.

“Lần cuối cùng bà gặp Nina, là khi nào?”

“Gặp bà ta?!” Trịnh Bình trợn to mắt đầy ngạc nhiên, “Sao tôi có thể gặp bà ta được?!”

Năm đó, anh em nhà họ An sang Pháp du học, sau khi An Bính Hiền trở về nhanh chóng kết hôn với Kỷ Tình, còn An Bính Lương thì độc thân gần mười năm.

Từ chối không biết bao nhiêu cuộc hôn nhân, làm tan nát bao trái tim thiếu nữ.

Cuối cùng, ông ta kết hôn với Trịnh Bình dưới sự sắp đặt của gia tộc.

Khi ấy, Dạ Cô Tinh hai tuổi đã ở trong trại trẻ mồ côi.

Hay nói cách khác, Nina đã mất tích từ trước đó, một người vợ mới Trịnh Bình sẽ không có cơ hội nhìn thấy bà ấy.

Nhưng có thật như vậy không?

Dạ Cô Tinh cười nhạt, nụ cười chưa chạm đến đáy mắt.

Áp sát bên tai nói, “Thím hai thấy cháu giống bà ấy không?”

“Giống…” Bà ta nói nhỏ.

Trịnh Bình giật mình, nhanh chóng mím chặt môi, đề phòng nhìn Dạ Cô Tinh.

“Tôi, cũng không rõ, tôi chỉ từng nhìn qua những tấm ảnh…”

“Ảnh?” Dạ Cô Tinh nhướng mày thích thú.

“Đúng, chính là ảnh chụp.”

“Thím hai biết Nina, hẳn là cũng biết gia tộc Ives, vậy thím có biết gia tộc này rất có tiếng, thông tin thành viên quan trọng sẽ không bao giờ bị rò rỉ, chứ đừng nói đến ảnh?”

“Thím hai lại có thứ mà toàn bộ hệ thống tình báo nhà họ An đều không tìm được?”

“Tôi, tôi chỉ vô tình nhìn thấy, là trùng hợp…” Trịnh Bình ánh mắt lóe lên.

“Vậy sao…” Cô trầm ngâm lên tiếng, ánh mắt cô bỗng thay đổi, Dạ Cô Tinh cười khẩy tiến lại gần bà ta: “Chuyện đến mức này mà thím vẫn nói dối? Thím tưởng tôi không dám động vào thím sao?”

Rút ra một khẩu súng lục tinh xảo, họng súng nằm trên cằm của Trịnh Bình, người đàn bà như cười mà không phải là cười.

“Cô không dám… Các trưởng lão sẽ không tha cho cô!”

“Thím hai chắc đã quên sao chân chú năm lại bị què nhỉ? Tôi không ngại giúp thím nhớ lại đâu…”

“À, cũng là khẩu súng này đấy. Thím muốn thử không?”

Ánh mắt suy sụp hiện lên trong mắt Trịnh Bình.

Bà ta sợ rồi!

Dạ Cô Tinh là một kẻ điên!

Chân của An Nghị đã bị bắn què bởi một phát súng, và chi thứ năm suy sụp hẳn.

Ngón trỏ chạm vào cò súng, hơi dùng lực.

Môi Trịnh Bình run rẩy, răng va vào nhau lập cập, “Tôi nói… Tôi nói…”

Cất súng, Dạ Cô Tinh ngồi đối diện, “Thím hai là người thông minh.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ni… mẹ của cô, là tại lễ tốt nghiệp của Bính Lương. Tôi giấu gia đình, lén bay đến Pháp, trốn ở một góc kín đáo của hội trường…”

Đặng Bình lúc đó vô tư, tò mò về người chồng tương lai, chỉ cần một tấm vé là bay đến Pháp.

Hai anh em nhà họ An cùng bước lên sân khấu với tư cách là đại diện của những sinh viên tốt nghiệp của các khoa khác nhau, đứng giữa họ là người phụ nữ có khí chất cao quý mỉm cười thì thầm nói chuyện với An Bính Lương.

Khi bước xuống, người phụ nữ suýt ngã, anh em nhà họ An cùng giơ tay ra đỡ.

Trịnh Bình như thể nhìn thấy một con quái vật bỏ đi như chạy trốn khỏi Pháp.

“Chỉ có thế?”

Trịnh Bình khẽ đưa mắt, gật đầu.

“Tôi thấy chưa hết đâu?” Cô cười nhẹ.

Sắc mặt Trịnh Bình sa sầm lại, “Cô có ý gì?”

“Tôi tin rằng những gì thím hai nói là sự thật, nhưng chưa hết, phải không?”

Tim Trịnh Bình đập nhanh loạn nhịp.

“Vào ngày 18 tháng 6 năm 1992, một chuyến bay quốc tế từ Hawaii bay thẳng đến Paris; vào ngày 20 tháng 6 cùng năm, khởi hành từ Pháp và dừng chân tại Los Angeles, hạ cánh an toàn ở Hawaii vào chiều hôm sau. Trong cả ngày hôm đó, thím đã làm gì?”

“Ngày thứ ba sau khi thím rời đi là ngày 23 tháng 6, Nina và An Bính Lương chính thức chia tay.”

“Thím hai, thím thấy đây là sự trùng hợp sao?”

Trịnh Bình như bị sét đánh.

Dạ Cô Tinh từng bước tiến lại gần: “Thím đã nói với bà ấy cái gì? Đe doạ dụ dỗ? Hay là kể khổ để chiếm lấy sự đồng cảm?”

“Làm sao cô có thể… không, không thể nào…”

“Nếu chú hai nghe được những lời này, thím cảm thấy…”

Trịnh Bình giật mình, “Dạ Cô Tinh, cô ngậm máu phun người!”

“Những gì tôi nói là đúng hay sai, trong lòng thím hai biết rõ.”

“Thật thì sao, mà giả thì sao? Cô không có chứng cứ, sẽ không ai tin cô!”

“Tôi thật sự không có chứng cứ…”

Sắc mặt của Trịnh Bình bình thản và lông mày giãn ra khoan khoái.

“Chi bằng, tôi cứ coi như kể chuyện cười cho chú hai nghe?”

Sắc mặt bà ta bỗng chốc tái mét.

“Thực ra thím biết rõ rằng có bằng chứng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là thím đến Pháp, gặp Nina, còn thần bí ở lại một ngày, chỉ như vậy cũng đủ khiến An Bính Lương sẽ không buông tha cho thím!”

Hai chân Trịnh Bình mềm nhũn khuỵu xuống đất.

“Tôi xin cô… đừng nói với ông ấy…”

“Vậy thì hãy nói cho tôi biết tất cả những gì thím đã làm.”

“Hôm đó, tôi đã hẹn gặp Nina, nói với bà ta là tôi đã… mang thai, và đó là con của An Bính Lương…”

Màn đêm, đúng hẹn ập tới.

Cô đứng trước cửa sổ sát sàn, từ xẩm tối đến khi màn đêm buông xuống ngắm nhìn màn đêm đang từng chút một nuốt chửng ánh sáng.

Bàn trà bị đạp đổ, cốc chén rơi vỡ đã được dọn sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trịnh Bình rời đi rồi, nhưng câu nói cuối cùng của bà ta… “Chị dâu biết nhiều hơn tôi, tôi nghĩ cô nên hỏi bà ta…”

Vẻ mặt đầy mỉa mai, cười mà như không cười khiến Dạ Cô Tinh có loại tức giận muốn hủy diệt.

Kỷ Tình!

Nina rốt cuộc còn sống hay đã chết?

Rốt cuộc ai mới là cha ruột của cô?

Năm ấy, sao cô lại bị bỏ rơi ở Trung Quốc?

Không phải Pháp… không phải Mỹ… không phải bất cứ nơi nào khác, mà lại là Trung Quốc!

“Đang nghĩ gì vậy?” Hơi thở quen thuộc, ôm Dạ Cô Tinh vào lòng.

Dạ Cô Tinh lắc đầu.

“Chiều nay em mời thím hai qua à?”

“Em biết thế nào cũng không giấu nổi anh mà.”

“Bà ấy nói gì?”

“Chuyện của Nina.”

Hai người im lặng.

“Người phụ nữ đó đúng là… ngu ngốc.”

Người đàn ông cười nhẹ, “Ngốc thế nào?”

“Ngay khi tình địch nói có thai, bà ấy đã ngoan ngoãn chia tay, không thèm hỏi lấy một câu. Không phải ngu ngốc thì là gì?”

“Có lẽ, chỉ là chưa đủ yêu.”

“…”

“Bỏ đi, không nhắc đến chuyện quá khứ nữa. Em chỉ muốn biết bà ấy còn sống hay không, tại sao khi đó bà ấy lại bỏ rơi em, cả người đàn ông vô trách nhiệm kia nữa…”

Hôm sau, tuyết vẫn rơi.

Gió biển thổi vào mặt rát như dao cứa.

Dạ Cô Tinh dậy sớm, ăn sáng và dạy hai con đọc chữ.

“Con yêu, chữ này là gì?”

“Q!”

“Con trai, con nói đi?”

Cụ non Tuyệt quay đầu, từ chối trả lời câu hỏi quá dễ của mẹ.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, bị con trai ghét rồi.

Cô lần lượt rút ra một vài tấm, thấy hai bé đều có thể trả lời.

“Ai dạy con?”

Con gái nhỏ: “Mẹ.”

Cụ non Tuyệt: “Tự học.”

Buổi chiều, Đặng Tuyết từ phòng mua bán đến đưa cho cô bộ tài liệu.

“Đây là hoá đơn mua hàng của bữa tiệc đêm giao thừa. Cô chủ xem có cần bổ sung gì nữa không.”

Dạ Cô Tinh bừng tỉnh, hóa ra sắp đến Tết rồi…

Ngay từ hai tháng trước, Đặng Tuyết đã gọi cho cô xin chỉ thị.

Thời điểm đó đang quay phần kết phim “Rose & Lion”, cô bận đến mức tối mày tối mặt, nên một số việc quan trọng đã giao cho Đặng Tuyết toàn quyền chịu trách nhiệm.

Ở nhà họ An, đêm giao thừa là ngày lễ quan trọng nhất. Tất cả thành viên An Thị phải từ khắp mọi nơi trở về Chiêm Ngao. Một khi vắng mặt, họ có thể bị An Thị gạch tên, hoàn toàn mất bóng.

Còn tiệc giao thừa là phần quan trọng nhất.

Ngoài việc là một bữa tiệc ăn uống linh đình, một nơi để giao lưu, còn là cảnh tàn sát khốc liệt, một chiến trường giết người vô hình.

Các sự kiện lớn liên quan đến lợi ích gia tộc được xem xét quyết định, các chi tiết về việc phân chia quyền lực cũng được hoàn thành trong bữa tiệc.

Nói cách khác, trong bữa tiệc giao thừa, tất cả thế lực sẽ bị xáo bài!

“Tổ yến thay bằng tổ yến Thái Lan, vi cá mập dùng loại ở Nam Hải, táo tàu tơ vàng nhập xuất xứ từ Nhạo Lăng”

“Ngoài ra, hãy thêm đầu sư tử, Phật nhảy tường, và vịt tam bảo.”

“Món gan ngỗng thay bằng nấm truffle. Truffle trắng được vận chuyển từ Ý bằng đường hàng không và truffle đen từ Pháp.”

“Thịt cá nóc mời đầu bếp chuyên nghiệp xử lí nghiêm ngặt theo đúng yêu cầu về chỉ tiêu không độc hại, nếu không được thì bỏ và thay bằng cá hồi Na Uy.”

“Cá tầm trắng thêm trứng cá muối.”

Cạch—-

Đóng tệp tài liệu, “Tạm thời như thế đã.”

“Nhưng…” Đặng Dịch nuốt nước bọt, “Ngân sách có vẻ như không đủ…”

“Được cấp bao nhiêu?”

Đặng Tuyết nói một con số.

Dạ Cô Tinh nhíu mày nói: “Đúng là hơi ít…”

“Thế này đi, cô cứ nộp đơn lên trên, tôi sẽ đưa tiền để mua nguyên liệu trước.”

“Được.”

Hai người điều chỉnh lại một số chi tiết, Dạ Cô Tinh đột nhiên nghĩ ra gì đó và liếc nhìn Đặng Tuyết.

“Lần này về Trung Quốc, tôi có gặp Cố Doãn Trạch…”

Tay cầm bút ngừng viết.

“Ồ.”

“Chỉ có thế?”

Đặng Tuyết mỉm cười, “Ngoài như thế ra còn có thể làm gì nữa?”

“Anh ta có hỏi cô.”

Nhắm chặt mắt nhưng lại thở phào một tiếng, “Cô không nói cho anh ta đấy chứ.”

“Không cần nói, vì anh ta đã đoán ra rồi.”

“Đoán ra thì sao, anh ta cũng không thể lên đảo.”

Dạ Cô Tinh bỗng cảm thấy buồn cười.

“Định trốn trên đảo cả đời à?”

Đặng Tuyết nhún vai, “Cũng không có gì không ổn.”

Ở đây có đồ ăn, nước uống, có công việc để làm, tốt hơn nhiều so với cuộc sống trước kia của cô.

“Xem ra cô không thích anh ta.”

“Đã từng… thích.” Cô ấy lẩm bẩm, ánh mắt bỗng vô hồn.

Dường như chìm về quá khứ, trong mắt người phụ nữ mơ hồ như những ngọn núi được bao quanh bởi sương mù…

Mỗi người đều có một phần kí ức không muốn cho ai biết.

Ít nhất là một phần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.