[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 110: Trả món nợ xưa, một tiếng nhóc con



“Bà, bà đẩy cô ấy xuống biển sao?” An Bính Hiền ngồi trên xe lăn sững sờ, đột nhiên giật mình, “Bà… Sao bà dám?! Sao bà có thể?!”

Đôi bàn tay gầy guộc vỗ vào chiếc xe lăn, chống nửa thân trên đứng dậy, nếu không có Dạ Cô Tinh đứng bên dìu, thì có lẽ ông ta đã ngã nhào xuống đất.

Đôi mắt hung ác như chim ưng tràn ngập kinh hoàng đau thương, đồng tử nổi đầy gân máu đỏ.

Cô ấy chết rồi…

Xác chôn biển sâu…

“Bà đáng chết!” Ông chỉ tay vào Kỷ Tình, gào thét, nhưng lúc tiếng gào thét ấy hạ xuống cũng là lúc nước mắt theo nhau tuôn ra.

“Ha ha ha… Ông đau lòng sao?” Kỷ Tình mặt mày sưng húp, máu hoà lẫn nước mắt chảy, “Đáng đời! Đây là cái giá phải trả khi ông phản bội tôi!”

“Bà là con đàn bà độc ác, trước đây tôi có mắt như mù mới lấy bà về làm vợ! Sao bà có thể giết cô ấy… Sao bà dám đẩy cô ấy xuống biển…”

“Vì sao tôi lại không dám chứ? Tôi bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai?”

“Tình yêu?” An Bính Hiền cười mỉa mai, “Tôi, có yêu bà sao?”

“Thế người phụ nữ đó có yêu ông à?” Khoé môi đầy máu nhếch lên một cách khó khăn, trước mặt ông, dù cho có thảm hại thế nào, thì cũng phải cười trong phong thái tao nhã.

Bà ta sẽ không nhận thua.

Hai con người này làm vợ chồng cũng mấy chục năm, cho dù chỉ là gặp dịp vui chơi thì cũng từng mặn nồng quyến luyến, nên đã quá hiểu nhược điểm của đối phương.

Giẫm, cũng phải giẫm ngay chỗ đau.

“An Bính Hiền, ông dựa vào cái gì mà nói tôi độc ác? Tim của ông sợ là còn đen hơn của tôi!”

Kỷ Tình mỉm cười nhìn An Bính Lương, “Chú biết không? Haha… Người anh mà chú kính trọng nhất lại muốn biến người phụ nữ mà chú yêu nhất làm vật sở hữu của riêng mình. Ông ta dùng tính mạng của đứa bé để uy hiếp người phụ nữ tên Nina đó, buộc cô ấy phải phục tùng ông ta.”

“A—— Bà câm miệng!” Ông ta lao tới, bóp cổ người phụ nữ.

Kỷ Tình hai mắt trắng dã, răng cắn chặt như sắp chết, “Khụ khụ… chú, sợ cái gì… Lời tôi nói, đều là sự thật! Khụ khụ…”

“Chính là bà, bà đã đẩy cô ấy xuống biển!” Người đàn ông nổi giận gần như sắp gục ngã, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt dữ tợn.

Dạ Cô Tinh đưa mắt ra hiệu cho ám vệ.

An Bính Lương bị kéo ra, nhưng vẫn cố bóp cổ Kỷ Tình, hai mắt đỏ bừng đáng sợ.

Kỷ Tình nôn khan hai tiếng, cố gắng hít thở luồng khí mới.

“Người… mà chú nên hận nhất, không phải tôi…” Bà ta vừa cười vừa nhìn về phía Trịnh Bình, “Con dao giết người là của tôi, nhưng người giơ dao lên, là cô ta!”

“An Bính Lương, chú và anh chú đều đáng thương như nhau, đều lấy phải người phụ nữ lòng dạ độc ác! Khụ khụ… Chung chăn gối với kẻ giết người, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chú sẽ không cảm thấy sợ hãi chứ?”

“Không——” Trịnh Bình lắc đầu, “Bính Lương, ông nghe tôi giải thích…”

“Giải thích? Là ai lừa Nina để cô ấy chia tay tôi? Là ai vạch ra kế hoạch độc ác, mượn dao giết người?”

“Không…”

“Chuyện đến nước này, bà còn muốn phân bua thế nào?!”

“Tôi chỉ vì quá yêu ông! Tôi dành cả đời này chỉ để yêu mỗi ông——”

Làm sao ông ấy có thể đem tấm chân tình của bà giẫm đạp dưới chân, sao ông ấy có thể vì người phụ nữ khác mà đối xử với bà như vậy.

“Yêu tôi? Mà lại đi giết người tôi yêu nhất! Đó là cách mà bà yêu tôi sao?”

“Người ông yêu nhất?” Trịnh Bình sững sờ, cho dù đây là sự thật không thể chối cãi, thế nhưng chính tai nghe những lời đó từ miệng chồng mình, bà ta không khỏi đau như ai móc ruột gan.

“Vậy tôi ở đâu? Trong trái tim ông, rốt cuộc ông có từng coi tôi là vợ ông không?”

“Đã từng, có! Từ lúc đồng ý lấy bà, tôi đã chuẩn bị xong việc làm chồng, làm cha. Có thể, tôi không cho bà được thứ tình yêu nồng cháy, nhưng tôi đã cố gắng cho bà tình thân. Tu ngàn năm mới được chung chăn gối, tôi không phải không quý trọng tình cảm mấy chục năm qua.”

“Nhưng bà, tại sao lại làm những chuyện này? Tại sao lại đi hãm hại một người con gái vô tội!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên rõ sự thất vọng và đau xót, Trịnh Bình như bị sét đánh ngang tai.

“Ông… ông nói cái gì?”

Giữa hai người, chỉ là quan hệ tình thân?

An Bính Lương để mặc cho ám vệ giữ lấy hai tay, không hề có ý thoát ra, gục đầu xuống, lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Ám vệ nhẹ nhàng buông tay.

Ông ta xoay về phía Dạ Cô Tinh, “Cô làm chuyện cô nên làm đi, bà ta… và tôi, không còn liên quan.”

Nói xong, quay người rời đi.

“Bính Lương—— Ông quay lại! Không thể bỏ tôi ở đây một mình—— Tôi yêu ông—— Yêu đến không từ thủ đoạn, yêu đến điên dại… Sao ông lại nhẫn tâm…”

Kỷ Tình cười, nhìn về phía người chồng đang ngồi trên xe lăn: “Tôi cũng yêu ông như thế…”

Người đàn ông tỏ vẻ buồn nôn.

“Ông không tin sao?” Bà ta cau mày, ánh mắt vô tội.

“Còn nhớ năm đó, lần đầu tiên gặp mặt, ông khoác trên người bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn đi dự tiệc, còn mời tôi khiêu vũ mở màn…”

“Bà lại muốn giở trò gì?” Người đàn ông mất kiên nhẫn ngắt lời bà ta.

Năm đó, vì để có thể giúp nhà họ An quay trở về Trung Quốc, mà ông không thể không hợp tác với nhà họ Kỷ lúc đó đang hưng thịnh, mà làm thông gia là phương án tốt nhất.

Đã không thể cùng người mình yêu thương nhất sống đến bạc đầu, thì dù cho lấy ai cũng không còn quan trọng.

Còn về lý do tại sao chọn Kỷ Tình, có lẽ vì Kỷ Tình có vẻ bề ngoài mỏng mảnh nhưng chứa đựng tính cách mạnh mẽ giống người đó.

“Ông đã quên hết rồi?” Kỷ Tình đưa mắt nhìn vào xa xăm, khoé môi nở nụ cười, dường như nhớ ra điều gì, toàn thân như được bảo phủ bởi lớp sương mù dìu dịu, đắm chìm vào hồi ức.

“Nhưng tôi vẫn còn nhớ, rất rõ ràng.”

“Đủ rồi, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì?”

“Bây giờ không nói, sợ rằng cả đời này cũng không còn cơ hội để nói.”

An Bính Hiền không mở mắt.

Dạ Cô Tinh nhận lấy khẩu súng do ám vệ đưa cho, từ từ lên đạn, trong căn phòng yên tĩnh ấy trong nháy mắt trở nên im lặng lạ thường, ngay cả tiếng rên rỉ vì đau đớn của thím Bình, cũng bị bà ta nuốt lại hết vào trong miệng.

Giơ tay, nâng súng, nhắm bắn.

Trong lúc mọi người sững sờ, ngơ ngác, bằng——

Tiếng súng đột nhiên vang lên, thím Bình còn chưa kịp kêu lên, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

An Bính Lương ngơ ngác, An Tuyển Thần sững sờ.

Không ai ngờ cô lại đột nhiên nổ súng.

Rõ ràng động tác đã dừng lại, tư thế cầm súng không chuẩn, thậm chí tư thế ngắm bắn cũng cẩu thả.

Một phát súng, trúng ngay giữa trán.

“Cô!” An Bính Lương cứ nghĩ rằng, cô chỉ muốn dọa thím Bình.

An Tuyển Thần tin chắc rằng cô không dám nổ súng.

Thật không ngờ…

Não của thím Bình phun ra, dính đầy mặt Kỷ Tình, không phải là màu trắng như tưởng tượng, mà là màu đỏ thẫm của máu.

Nhìn thấy ngươi giúp việc trung thành đã bầu bạn với bà ta suốt mấy chục năm bị bắn vào đầu, chết ngay trước mặt, sợ hãi xen lẫn đau đớn, không cam lòng đan xen oán hận, Kỷ Tình điên cuồng lao về phía Dạ Cô Tinh.

Tiếc là tay chân bà ta bị trói vào ghế, động tác này làm bà ta cùng chiếc ghế ngã nhào xuống đất, trán đập xuống sàn phát ra tiếng kêu hết sức nặng nề.

Ngay sau đó, một vũng máu nhỏ lan ra, Kỷ Tình mặt úp xuống đất nằm bất động.

“Mẹ! Mẹ! Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi mẹ——”

Kỷ Tình mở to mắt, miệng lẩm bẩm, “Dạ Cô Tinh, tao sẽ không tha cho mày… Năm đó, lẽ ra mày nên xuống địa ngục cùng mẹ mày đi!”

Đôi mắt trở nên sắc lạnh, cô giơ khẩu súng lần nữa.

An Tuyển Thần xoay người, quay lưng về phía Dạ Cô Tinh, che chắn cẩn thận Kỷ Tình trong vòng tay.

“Tránh ra.”

Tấm lưng sừng sững không cử động.

Bằng——

Phát đạn bắn trúng vào thành ghế, cái ghế cột chung với Kỷ Tình.

Lưng An Tuyển Thần cứng đờ, đến người thờ ơ lạnh nhạt như An Bính Hiền mặt mày cũng biến sắc.

Cô thật sự muốn giết Kỷ Tình!

“Anh trai, anh thật sự trơ mắt nhìn cô ta giết mẹ sao?”

An Tuyển Hoàng bĩu môi, rồi nhìn đi chỗ khác.

“Cho dù anh có hận mẹ, thì mẹ cũng là người sinh ra anh, nuôi dưỡng anh! Sao anh có thể dung túng người đàn bà điên này…”

“Đủ rồi!” An Bính Hiền tức giận hét lên.

“Tránh ra!”

“Cha…”

“Tôi nói, tránh ra!”

“Đó là vợ của cha mà! Sao cha có thể đẩy mẹ vào đường cùng?”

“Đó là món nợ của bà ấy, thì nên để bà ấy trả.”

Ám vệ bước tới, kéo người đi.

Kỷ Tình nằm sấp dưới đất, chiếc ghế gỗ nặng đè trên lưng, khiến cái lưng thẳng bị uốn cong còng xuống.

Đôi mắt đẹp của cô nheo lại, lông mày cau lại lạnh lùng.

Kỷ Tình ngước mắt lên nhìn, vệt máu loang lỗ trên trán, nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh với đôi mắt độc ác, dường như qua cô để nhìn một người khác.

“Cô… đấu không lại tôi, con gái cô cũng sẽ như thế!”

Ngón trỏ đặt vào cò súng, họng súng hướng vào huyệt thái dương của Kỷ Tình, từ từ ấn xuống.

“Dừng tay!”

“Dừng tay!”

Một gần một xa hai giọng nói đồng thời vang lên.

An Bính Hiền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, chị Ma dìu một ông lão từ từ rảo bước đi vào phòng, âm thanh từ xa chính là của ông lão.

Dạ Cô Tinh trở nên cứng đờ, nước mắt lăn dài.

Giọng nói đó…

“Nhóc con, đi với ông chứ?”

“Đi? Đi đâu?”

“Bất cứ nơi nào con muốn!”

Cô mãi mãi nhớ về buổi chiều hôm ấy, tia nắng tươi xanh đầu tiên sau cơn mưa, ánh nắng chan hoà, trong không khí tràn ngập mùi tươi mát của đất bùn, dưới hiên nhà, tiếng nước chảy tí tách, một bàn tay to lớn già nua nắm lấy bàn tay non nớt nhỏ bé của cô, đón ánh nắng ấm nhất, từ từ đi xa.

….

“Con đang nhìn gì vậy?”

Cô chỉ hướng nhánh cây.

“Con chim nhỏ?”

Cô lắc đầu.

“Ve mùa hạ?”

Vẫn tiếp tục lắc đầu.

“Lá cây, đúng không?”

“Thích lắm.”

“Vì con thích lá cây, nên sau này gọi con là Diệp Tử, được không?”

“Được ạ.”

Dưới tán cây, bé gái đón ánh chiều tà với nụ cười rạng rỡ.

….

“Sư phụ, đây là gì?”

Đây là Ai Tinh Bàn của Dương Công lúc về già sáng tạo ra. Nhóc con, con còn nhớ Dương Công là ai không?”

“Dạ biết! Dương Công, tự Quân Tùng, hiệu Cứu Bần, sinh năm 834 TCN,mất 904 TCN. Tư chất thông minh, hiểu biết rộng, dốc lòng nhận trò dạy học suốt hai mươi năm, truyền dạy học thuật phong thuỷ, đứng về lẽ phải, đề cao cái thiện, cứu giúp người nghèo,…

“Nhóc con, đủ rồi đủ rồi! Sư phụ không phải đang dò bài con…”

….

Cô sững sờ quay đầu nhìn về phía cửa.

Bóng dáng gầy guộc từ phía ngược sáng bước vào, đón gió tuyết sương trắng, bước qua con đường sương giá lạnh lẽo, một màu tuyết chói loà làm nổi bật lên ông lão đầu tóc bạc phơ.

Dạ Cô Tinh mấp máy môi, “Sư phụ!”

Chị Ma dìu ông lão đang lảo đảo sắp ngã, người nhẹ như bông.

“Cô là… nhóc con?”

“Sư phụ!” Cô ném khẩu súng, chạy về phía vòng tay lâu lắm rồi không được ôm.

Không còn là vòng tay ôm lấy cô bé nhỏ ngày nào, giờ đây, Dạ Cô Tinh có thể che chắn cho ông, thay ông gánh hết gian nan vất vả, hiểm nguy.

“Sư phụ… sư phụ… con rất nhớ thầy…”

“Diệp Tử, sư phụ biết con sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại.” Ông lão tràn ngập tình cảm ấm áp, nước mắt lưng tròng.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, đến An Bính Hiền cũng sửng sốt một hồi.

“Sư phụ?”

“Diệp Tử?”

Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

Dạ Cô Tinh là con gái của Nina, lại gọi Dạ Cơ Sơn là sư phụ?

Tiên đoán năm đó, rốt cuộc thật giả ra sao?

Nếu như lời Dạ Cơ Sơn nói lúc đầu là thật, phải chăng ám chỉ Nina có thể…

“Sư phụ, mấy năm nay thầy đã đi đâu? Sao lại xuất hiện trên đảo Chiêm Ngao vậy?”

“Năm đó, liên minh Tử Thần…”

“Nhóc con, thầy sẽ nói chuyện đó sau.”

Dạ Cô Tinh vẻ mặt lạnh lùng, cúi xuống nhặt súng, xoay người chĩa vào Kỷ Tình, “Sư phụ chờ con giải quyết xong phiền phức, rồi thầy trò mình từ từ ôn lại chuyện cũ.”

Một bàn tay già nua đặt lên khẩu súng, “Con không thể giết bà ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.