Dạ Cô Tinh vừa bước vào cửa, đã bị cục bột nhỏ trắng nõn dính lên người, ôm chặt lấy chân, miệng vẫn không ngừng làm ồn ___
“Mẹ ôm! Mẹ ôm!”
Cụ non Tuyệt thở hổn hển bước đôi chân ngắn ngủn từ phòng đuổi ra, thấy thế nói, “Không có tiền đồ.”
Dạ Cô Tinh đành chịu, chỉ có thể cúi người ôm lấy cục bột gạo nếp, “Ôi, sao lại nặng nữa rồi?”
Chu cái miệng nhỏ, “Không nặng! Bé không nặng!”
“Rồi rồi rồi ____ con không nặng…”
Cô bé này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết “nặng” không phải là từ tốt đẹp gì.
Nghe mẹ sửa lại, bé con mới cười, đôi mắt long lanh như nước cong như trăng lưỡi liềm, thật làm cho người khác yêu thương.
“Nếu đã sợ người khác nói, sao lại không ăn ít lại một chút?” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ vào cái mông nhỏ.
Vẻ mặt cô bé nhỏ nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt: “Sao lại phải ăn ít lại? Làm cho những người đó không nói nữa là được chứ gì!”
“….”
Logic ngang ngược điển hình.
“Con trai, hôm nay lại học được cái gì rồi?”
Đầu năm, Nguyệt Vô Tình trở thành thầy giáo vỡ lòng của An Tuyệt, mỗi ngày dành ra hai tiếng giảng bài, đủ loại nội dung, từ thiên văn đến địa lý đều có.
“Địa hình Châu Á, tự xoay quanh mình, còn có tứ đại mỹ nhân của thời Trung Quốc cổ đại….”
“Mỹ nhân?” Cô bé nhỏ chớp mắt, hiếu kỳ.
Cậu Tuyệt rất lạnh lùng, kẽ hừ một tiếng coi như đáp lại.
“Thế con nói xem, bốn mỹ nhân nào?”
“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Xem ra Việt sư huynh dạy rất tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nghiêm chỉnh, “Quả thực không tồi.” Nhìn có vẻ, rất thỏa mãn.
Cô bé nhỏ không hiểu gì.
“Anh, anh ơi! ‘Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ là gì?”
“Miêu tả cô gái này đẹp đến kinh thiên động địa, cá nhìn thấy cũng phải lặn xuống nước, chim nhạn gặp rồi cũng phải rơi xuống đất; mặt trăng trốn sau mây, bông hoa cũng e thẹn cúi đầu.”
“Cô gái đẹp, liên quan gì đến cá với chim chứ?”
“Ngốc này! Đây gọi là cường điệu.”
“Ồ.” Cô bé nhỏ nghiêng đầu, âm thầm nghĩ: “Thật sự có người đẹp đến như thế?”
Nếu có, thì chỉ có thể là chính mình rồi….
Tuy rằng, cô bé không biết “cường điệu” nghĩa là gì.
Ngày tiếp theo, Dạ Cô Tinh dậy sớm.
Cô tâm trạng tốt nên tự tay làm bữa ăn sáng.
Cháo đậu đỏ ý dĩ, phối hợp với bánh bao nóng hổi, Dạ Cô Tinh đặc biệt dùng thịt và hải sản băm nhỏ, thêm vào rượu gia vị hành gừng, cuối cùng trộn thêm một chút trần bì, mùi thơm dịu không ngậy, vừa ngon vừa đảm bảo sức khỏe.
Cô bước đến bên giường, nhéo cái mũi thẳng tắp của người đàn ông, “Hoàng, dậy ăn sáng nào.”
Người đàn ông chưa mở mắt, vươn cánh tay ra, ôm lấy cổ người phụ nữ một cách chuẩn xác.
Đứng không vững, lảo đảo một cái, cô ngã xuống ngực của người đàn ông.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, đôi mắt chim ưng sắc bén đột nhiên mở ra, “Mới sáng sớm đã vội ôm ấp yêu thương rồi?”
Người đàn ông nhếch nhẹ khóe môi lên mang theo ánh sáng tà mị, hết sức quyến rũ.
Dạ Cô Tinh đứng dậy, trợn mắt lên.
“Sáng sớm thì cẩn thận chút.” Ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo.
Người đàn ông nằm ngửa, hai chân hai tay xếp thành hình chữ “đại”, mang dáng dấp của kẻ bất cần đời.
Dạ Cô Tinh như ma xui quỷ khiến tiếp cận đến phía trước, chẹp môi một tiếng, không có tác dụng, thật sự rất dễ dụ người khác phạm tội…
An Tuyển Hoàng mãn nguyện rồi, xoay người đè, bắt đầu dở thủ đoạn.
Hơi thở Dạ Cô Tinh hơi hỗn loạn, hai tay chống đỡ trước ngực anh, “Đừng làm bậy… ăn sáng thôi…”
“Ăn em trước.” Dứt lời, nhanh chóng cúi người, vồ được đến đôi môi mật ngọt.
“Ưm…”
Dây dưa một hồi, áo quần Dạ Cô Tinh đã được cởi ra một nửa, đầu tóc rối bù.
Son sáng nay vừa được thoa lên môi cũng bị người đàn ông nuốt vào miệng.
Cô cố sức quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông bị hụt, để lại dấu ở bên tai, tinh tế, lưu luyến đậm tình.
Ngón trỏ đặt lên môi anh, “Được rồi, hai con đang ngủ, em đi gọi các con.”
“Để An Cẩn An Du đi đi.”
Dạ Cô Tinh không còn cách nào khác, “Anh làm cha như vậy sao?”
Người đàn ông nháy mắt, đôi môi lại không tự chủ được đánh úp.
Dạ Cô Tinh lại nhanh hơn một bước, dâng lên đôi môi đỏ mọng, một nụ hôn kiểu Pháp dài đến hai phút, anh An được chăm sóc đến sảng khoái, híp nửa mắt, giống như đang hồi tưởng lại mỹ vị.
Là một cuộc trao đổi, cô đã thoát thân thành công.
Chỉnh lại áo quần trong gương, lại thuận tay với lấy cây son trên bàn trang điểm, thoa lên, lúc này mới ra ngoài.
“Anh nhanh dậy ăn sáng đi.”
Dứt lời, xoay người.
Người đàn ông chìa tay ra, nhéo một cái lên hông cô, cười vô cùng….. háo sắc.
Dạ Cô Tinh lại đến phòng của hai đứa nhỏ.
Con trai đã dậy rồi, đang cố gắng tự đi tất cho mình, cô bé nhỏ thì ngủ say điềm tĩnh, một bên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hào in dấu đỏ, chứng tỏ vừa trở mình, tiếp tục ngủ.
“Cô bé mập mạp?”
“Ư…” Đôi chân nhỏ vùng vẫy, giống như đang bắt ruồi.
“Con yêu?”
“Ưm…” Bắt đầu có chút ý thức, lông mi run run.
“Con gái ngoan?”
“Ư ư….” Trở mình, dùng chăn che tai mình lại.
Dạ Cô Tinh phì cười, cô bé nhỏ này còn tránh né nữa.
Bé Tuyệt đã chuẩn bị cho mình xong, áo quần đã được mặc chỉnh tề, nghe vậy, ánh mắt khinh bỉ.
“Đồ ngốc!”
Xấu xa, lại mang theo sự sủng ái không dễ phát hiện.
“An Húc! Dậy đi _____”
Dạ Cô Tinh sửng sốt “Con trai, con…..”
“A… anh trai… anh trai…anh trai….”
Thấy cô bé híp mắt, cả khuôn mặt nhăn như bánh bao, miệng lại cứ hăng hái gọi anh trai.
Cậu Tuyệt trượt xuống từ giường mình, lại leo lên giường em gái, lúc Dạ Cô Tinh đang há to miệng kinh ngạc, hoạt bát giúp cô bé nhỏ mặc đồ, từ đầu đến cuối, An Húc vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, hiển nhiên, những việc này cũng luyện thành thói quen rồi.
Dạ Cô Tinh mắng một câu “đồ lười biếng”, buồn bực rồi rời khỏi phòng.
Con cái coi như bớt lo, cô thân là một người mẹ cũng không còn cảm giác thành công nữa…
Tâm tình sa sút không duy trì quá lâu, bởi vì bữa sáng bản thân tự tay làm được đón nhận.
Đến nỗi sự việc diễn biến thành, cha đi cướp bánh bao với con trai…
Một buổi sáng vui vẻ cứ thế mà trôi qua.
Xong bữa, An Tuyển Hoàng đến sảnh trước, khoảng thời gian này, nhân dịp năm mới, anh đã nghỉ không ít lần, công việc tích tụ không ít, việc nào việc nấy đều là việc lớn, cần anh phải tự xem xét và quyết định.
Dạ Cô Tinh để ngươi giúp việc thu dọn bát đĩa, đưa hai đứa nhỏ ra vườn hoa đi dạo.
Cô phát hiện cô bé nhỏ đã thích đến suối phun chơi từ lâu.
“Cục cưng, con xem gì thế?”
Cô bé nhỏ nhìn mặt nước không chớp mắt, vẻ mặt rất chú tâm, ngay cả anh trai thường ngày thích dính lấy bây giờ cũng tạm thời gác qua một bên.
“Xem cá.”
“Á…..” Dạ Cô Tinh nhìn về hướng đó, “Sao mẹ lại không thấy?”
Cô bé giương mắt, hai tròng mắt sáng lên, rất nghiêm chỉnh, “Chúng đều trốn xuống dưới nước rồi.”
Dạ Cô Tinh lại chuyên tâm quan sát thêm hai phút nữa, “Vẫn không thấy.”
“Ây dà! Mẹ à, mẹ ngốc quá! Chúng đều lặn xuống đáy hồ rồi! Nên mẹ mới không nhìn thấy được…”
“…..Thật sao?”
“Đúng vậy!”
“Ờ.”
“Mẹ không hỏi vì sao chúng lặn xuống đáy hồ?”
“Thế vì sao?”
Cô bé thần thần bí bí hạ giọng nói, tay làm thành hình cái loa, từng chữ một nói, “Bởi vì, con, là, mỹ, nữ.”
“…..”
“Chúng nhìn thấy con nên lặn đi rồi…”
Dạ Cô Tinh chấn động, nghĩ rằng con gái nhà mình sao lại có tài như thế?
Tiểu Tuyệt khinh bỉ: “Ngốc…”
Tối đến, Dạ Cô Tinh kể cho An Tuyển Hoàng nghe toàn bộ câu chuyện.
Khóe miệng người đàn ông giật giật, một lát sau, gạt bỏ một câu: “Còn không xem đó là con gái của ai.”
“Em cuối cùng cũng biết, kiểu tự luyến của con gái chúng ta là di truyền từ ai rồi.”
“Không phải tự luyến, đó gọi là tự tin.” Người đàn ông sửa lại.
Dạ Cô Tinh khẽ than, đôi tay gác ra sau đầu, “Để em xem hai cha con anh đắc chí được tới lúc nào…”
“Vợ ơi.” Người đàn ông hạ âm sắc, ánh sáng lấp lánh từ trong đôi mắt sâu thăm thẳm, “Đêm dài đằng đẵng, không bằng chúng ta…”
“An Tuyển… ưm…..”
Không phải hôm qua mới làm à? Aaaaaa ____
Cô ngửa đầu hỏi trời xanh, đáng tiếc, không ai thèm để ý cô…
Mỗi ngày đều trôi qua như thế, ngọt ngào, năm tháng yên bình tốt đẹp.
Đêm giao thừa đã qua lâu, không khí năm mới cũng nhạt dần, người của nhà họ An lên đảo dự tiệc cũng lần lượt rời khỏi, trở về vị trí công tác, tranh thủ năm tới thay nhà họ An tạo ra ích lợi.
Sau đó, lại nghênh đón thời kỳ cao điểm những vị khách quen thuộc của gia tộc khác đến thăm.
Những người lên đảo đợt thứ hai, đa số có quan hệ nhiều đời với nhà họ An, hoặc bạn làm ăn thường lui tới.
Dạ Cô Tinh không cần tiêu tốn quá nhiều tâm tư để tiếp đãi, dù sao cũng có bộ phận giao tiếp tương ứng phụ trách tiếp đón rồi, cô không cần phải để tâm đến mấy việc đó nữa.
Cô ấy nhàn hạ rồi, An Tuyển Hoàng trái lại càng bận hơn, gần như đều là đi sớm về trễ.
Nhiều lần còn uống đến mức toàn thân toàn mùi rượu.
Tuy rằng việc đầu tiên làm khi về đến phòng ngủ là tắm rửa sạch sẽ, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn ngửi được mùi rượu.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô theo bản năng đẩy cái người hôi thối ấy ra, “Tránh xa em ra đi….”
Người đàn ông vẫn mặt dày xấn tới, “Em nỡ lòng sao?”
Hơi thở nóng hầm hập thổi đến tai, Dạ Cô Tinh né tránh.
Quả nhiên, đàn ông đã uống rượu thì không thể đụng vào, thấy động tác đó, sầm mặt lại, xoay người đè lên, bạch bạch bạch, những âm thanh xấu hổ, vang lên rất lâu…
Thời gian ăn sáng, Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt chia ra ngồi hai bên, Dạ Cơ Sơn ít thấy hiện thân, ngồi ở ghế cấp cao.
Đặng Tuyết bưng khay từ dưới bếp lên, ba bát cháo nóng lần lượt được đặt trước mặt ba người.
“Mời dùng.”
“Ấy, cô chờ chút.” Minh Triệt lên tiếng, gọi người đến.
Đặng Tuyết bước đến, mắt lộ vẻ nghi vấn.
“Sao lại không thấy gia chủ và phu nhân?”
Đặng Tuyết hướng mắt lên lầu, trên mặt ẩn giấu sự đỏ ửng.
Dù sao, tối qua tiếng động không ít, còn cả ngươi giúp việc đến đưa canh giải rượu…..
Ho nhẹ hai tiếng, Nguyệt Vô Tình thản nhiên mở miệng, “Ăn cơm thôi.”
Sắc mặt Dạ Cơ Sơn vẫn như cũ, mặt không gợn sóng, cứ thế bắt đầu ăn cháo.
Chỉ có Minh Triệt vẫn đang lờ mờ, đôi mắt hoa đào sáng rực, tự nhiên cũng đặc biệt trêu ghẹo người khác, Đặng Tuyết suýt chút nữa đã không khống chế được.
“Tôi đang hỏi cô đấy! Mắt cô liếc cái gì mà liếc? Co giật à? Có cần tôi kê cho ít thuốc không….”
Đặng Tuyết: “….”
Dạ Cơ Sơn thả đũa xuống bát, “No rồi.”
Sau đó đi ra ngoài luyện công buổi sáng.
Khoảng thời gian này, ông luôn ở phòng cho khách, chỉ là lần xuất hiện rất ít, bình thường giống như không hề có người này.
Đặng Tuyết thừa cơ chạy mất.
Đợi Minh Triệt phản ứng lại, “Ơ! Tôi nói cô chạy cái gì mà chạy? Câu hỏi này khó đến thế sao _____”
Nguyệt Vô Tình lấy đũa gắp dưa muối trong đĩa, lại bị Minh Triệt chặn lại.
Anh ta chuyển hướng sang miếng khác, lại bị chặn.
Minh Triệt đắc ý nhai, lại húp một miếng cháo nóng, nóng đến nhe răng trợn mắt.
Nguyệt Vô Tình cười lạnh: “Người xấu thì hay thích quấy phá.”
Minh Triệt trong nháy mắt vung tay, cuộc đời này của anh ta, lưu tâm nhất chính là khuôn mặt này!
Không nói phong thái tài hoa, tốt xấu cũng là được cái mã bên ngoài, sao lại đến đôi mắt này, lại thành “người xấu rồi”?!
Đặt đôi đũa xuống bàn, “Nguyệt thần côn, tên nhóc nhà anh là cô tình gây sự phải không?!”
Nhìn lướt một cách lãnh đạm: “Xin lỗi, tôi đâu có vô vị như anh.”
“Anh anh anh…. khinh người quá đáng!”
“Anh là người sao?” Lạnh lùng nói ra một câu.
“Móe! Hôm nay anh muốn tạo phản phải không?!”
Vẫn chưa hề nổi giận, “Tôi có khi nào không phản anh?”
“…..”
Quả thực không có.
“Tôi nói anh biết, đừng tưởng mình giỏi lắm! Nói tôi là kẻ quái dị, thế anh là…..”
Nguyệt Vô Tình nhướng mày, suy ngẫm.
“Thế anh là kẻ cửu dị (chơi chữ)! Nhiều hơn tôi ___ hahaha____”
“Ấu trĩ.”
Đặt bát xuống, lau miệng, phong thái tao nhã, vẻ mặt lười biếng.
Vẻ đẹp của Nguyệt Vô Tình, là sự kết hợp của khí chất và vẻ ngoài, giống như linh hồn và thể xác, cùng nhau gộp thành sinh linh.
Đây mới là vẻ đẹp của tạo hóa.
Vẻ mặt khoe khoang của Minh Triệt là tuyệt thế vô song, nhưng gặp phải Nguyệt Vô Tình, lại theo bản năng mà tự ti, đây cũng là một trong những nguyên nhân Minh Triệt nhiều năm trở lại luôn thích tranh cãi với Nguyệt Vô Tình.
“Đứng lại!”
Dừng lại bước chân, bộ đồ đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Minh Triệt quanh quẩn trước mặt anh ấy, “Nói cho rõ ràng, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi là kẻ quái dị?!”
“Người khác mắng anh cái gì, anh chính là cái đó sao?”
“Tất nhiên không phải!” Theo bản năng phản bác lại.
Nguyệt Vô Tình cười lạnh, anh ta mới phát hiện cái bẫy mình mắc phải.
“Anh anh anh…”
“Tôi làm sao?”
“Anh mắng tôi rồi!”
“Lúc nào?”
“Vừa nãy.”
“Mắng anh cái gì?”
“Kẻ quái….. Xin lỗi ngay!”
“Tôi cho rằng mình nói sai rồi.”
“Nguyệt Vô Tình, anh chết chắc!’
“Không thèm nói với anh nữa.”
Dứt lời, xoay người đi.
Tròng mắt Minh Triệt bừng bừng sát khí, đùng đùng đi tới vác người lên vai mình.
Nguyệt Vô Tình sửng sốt, trong nháy mắt, vũ trụ trời đất quay cuồng, não cũng mê mang theo, đợi phản ứng lại được —-
“Anh, làm, gì, thế?” Lạnh, lạnh đến ngấm vào xương cốt.
Minh Triệt giả vờ không nghe thấy, nhấc người lên, thở hổn hển tiến đến phía trước.
Cơn thịnh nộ đã hoàn toàn vây quanh đầu óc anh ấy.
Cái gì mà Nguyệt Vô Tình… cái gì mà ảnh hưởng không tốt….. tất cả đều là mây trôi!
Thời khắc này, anh ấy chỉ có một suy nghĩ — không để thằng nhãi này nếm mùi đau khổ thì không được!
“Bỏ ra.”
“Không bỏ.”
“Anh có tin tôi…”
“Anh làm gì?”
“Tôi giết anh?”
“Hì hì… trước lúc giết tôi, thì đợi tôi trừng trị anh trước đã!”
Tránh cho anh không biết trời cao đến đâu, đất rộng thế nào!
Cứ như thế, trong ánh mắt kinh ngạc của người làm, Minh Triệt cứ thế nhấc Nguyệt Vô Tình trở về phòng mình, loảng xoảng —-
Đóng cửa, khóa cửa, rút chìa khóa.
Người làm A: “Hai anh em này tình cảm tốt thật…..”
Người làm B: “Đúng đấy, ôm ôm ấp ấp…”
Người làm C: “Thật bổ mắt….”
Người làm A, B: “Háo sắc!”
Trong nháy mắt bị ném xuống giường, Nguyệt Vô Tình có chút mơ hồ, anh ta không ngờ, Minh Triệt này cũng quá bạo!
Bóng mờ đè lên, Minh Triệt lạnh lùng: “Anh nói lại lần nữa xem?”
Trong lòng Nguyệt Vô Tình cũng đang bị chặn một cục tức, nét mặt lại lãnh đạm như nước, không chút gợn sóng.
Minh Triệt thấy thái độ này của anh ta thì trong lòng càng tức giận, đưa tay kìm cằm anh ta xuống, cười quỷ quái: “Anh thử nói lại lần nữa xem?”
“Kẻ….”
Bỗng nhiên dùng lực, Nguyệt Vô Tình vẻ mặt lạnh lùng, lông mày hiện lên vẻ đau xót, cắn răng chống đỡ.
Minh Triệt dù sao cũng là người được giáo dục đàng hoàng, tuy sở trường là y thuật, nhưng bản lĩnh cũng không kém.
Nguyệt Vô Tình thần cơ diệu toán, nhưng trình độ công phu lại không giỏi lắm.
Thường ngày, hai người tuy hay xích mích, nhưng không ầm ĩ đến mức động chân động tay, nên, Nguyệt Vô Tình thường thắng.
Ai bảo nắm đấm của Minh Triệt đều mềm như bông, đối phương không quan tâm lắm, căn bản không đếm xỉa đến.
Cho nên, nếu Minh Triệt quyết tâm cứng rắn hơn, Nguyệt Vô Tình không chiếm được chút ưu thế nào.
Ví dụ, bây giờ.
Cười tà mị, “Anh nói gì đi chứ? Sao lại không nói gì?”
Nguyệt Vô Tình bị kìm xuống, hoàn toàn không phát ra được âm thanh, ánh mắt phẫn nộ trừng vào người đàn ông đang tươi cười rực rỡ.
“Anh…. a…” Tiếng kêu rên nặng trĩu.
Minh Triệt cười, vô cùng hả hê.
“Bép bép bép…” Anh ta vỗ vào gương mặt trơn bóng của đối phương, trong lúc da thịt kề nhau, cảm giác run rẩy kéo đến, giống như bị điện giật, anh ta nháy mắt mấy cái, trong thoáng chốc đồng tử thư thái lại, bỏ qua cảm giác không bình thường trong chớp mắt kia, cười một cách rất xấu xa.
“Anh nói lại xem? Ai xấu?”
Ánh lửa đỏ ửng của sự phẫn nộ đã che đi đồng tử màu xanh trong đôi mắt của Nguyệt Vô Tình.
Minh Triệt thấy vậy thì rất sảng khoái.
Anh ta đã chán ngấy vẻ mặt không tham vọng không đòi hỏi của thằng nhóc này từ lâu, bộ dạng tôi ham muốn được thành tiên, giờ thì tốt rồi, hỉ nộ ái ố đều đều viết trên đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp này.
Đợi đã…. tuyệt đẹp?
Trời trời — anh ta sao lại có loại cảm xúc thế này chứ?
Xấu! Xấu chết được… xấu chết được…
Minh Triệt buông lỏng, để Nguyệt Vô Tình có thể phát ra âm thanh bình thường, nhưng không cách nào manh động được.
“Tốt nhất anh nên nhanh buông tay ra.”
“Nếu tôi không buông thì sao?”
“Thì anh sẽ phải trả giá.” Lúc nói ra câu này, đôi mắt của Nguyệt Vô Tình hiện ra sự hung ác hiếm thấy.
Minh Triệt có cảm giác kinh ngạc, “Trả giá? Trả giá cái gì? Dựa vào việc xem chỉ tay của anh?”
“Cắt đứt tài vận, hủy hoại duyên số của anh, cho anh đau khổ một đời…..”
“Đồ thiếu đạo đức!” Minh Triệt phát cáu.
“À, còn có hủy hoại nhan sắc… tôi sẽ làm cho anh càng ngày càng xấu.”
Câu nói này, đâm thẳng vào tim Minh Triệt.
“Mẹ nó! Được thôi! Anh cắt đứt tài vận của tôi, tôi sẽ bắt anh nuôi tôi cả một đời; anh dám hủy đi mối nhân duyên của tôi, thì tôi…”
Nguyệt Vô Tình cười lạnh.
“Thì anh phải làm vợ của tôi, làm chết anh!”
Nguyệt Vô Tình cứng đờ.
Minh Triệt đắc ý nhướn lông mày, sau ba giây, liền lờ mờ —
“Tôi tôi tôi….. vừa nói gì vậy?!”
“…..”
“…..”
Bốn mắt nhìn nhau, không thể nói gì.
Bầu không khí mờ ám nhè nhẹ bốc lên.
Nguyệt Vô Tình nhân lúc đối phương không đề phòng, thành công thoát thân, đi thẳng ra.
Lúc sắp đi, để lại một câu: “Đồ điên!”
Minh Triệt yếu đuối trên giường, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
“Mình cmn lại muốn đè một người đàn ông?!”
Hồi đáp lại anh ta, là căn phòng yên tĩnh.
Rất nhanh đã đến mồng hai tháng hai, ngày Long Đầu.
Dạ Cô Tinh nhận được cuộc gọi của Tề Dục từ Ai Cập —
“Căn cứ thử nghiệm hạt nhân tại đây đã hoàn tất, đã phân phối số liệu từ phòng thí nghiệm thành phố A, dự tính vào mồng chín tháng hai sẽ tiến hành thử nghiệm.”
“Nhân viên đã đến vị trí chưa?”
“Tất cả thành viên của phòng thí nghiệm sẽ lần lượt đến trong hôm nay, Âu Dương cũng xuất phát từ Bắc Kinh, sẽ đem đến tư liệu nghiên cứu vũ khí hạt nhân mới nhất của đại học Bắc Kinh.”
“Được, tôi sẽ nhanh chóng đến Ai Cập trong hai ngày hôm nay hoặc ngày mai.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ cho người đón em.”
“Anh vất vả rồi.”
Lúc này, trầm mặc một hồi lâu: “… Tôi cam tâm tình nguyện.”
Dạ Cô Tinh cúp máy, đứng yên trước cửa sổ rất lâu.
Tối đến, cô đến chào tạm biệt An Tuyển Hoàng, từ chối yêu cầu không mặt mũi nào của người đàn ông, hai đứa trẻ sát bên đã ngủ rồi.
Anh An nhà ta cứ thế thiếu thốn cả một đêm.
Ngày hôm sau, mang theo hành lý đơn giản, ngồi trên chuyên cơ bay thẳng đến Ai Cập.
Lúc đến nơi, Dạ Tứ đã chờ từ lâu.
Công việc xây dựng ở đây, thậm chí thử nghiệm nghiên cứu vũ khí hạt nhân, Dạ Cô Tinh đều không giấu diếm bọn họ.
Tất nhiên, cũng đạt được sự giúp đỡ của Dạ Lang, tất cả những việc ở Châu Phi, đều trôi chảy.
Mồng chín tháng hai, trời trong mây trắng.
Ở sa mạc rộng lớn vô tận, tiếng động long trời lở đất dữ dội vang lên, Dạ Cô Tinh mặc đồ vũ trụ phòng tia bức xạ đặc chế, cười với Tề Dục được trang bị giống mình ở bên cạnh.
Lần đầu thử nghiệm, sau sự chuẩn bị nghiên cứu kéo dài đến ba năm, kết quả thành công viên mãn.
Dạ Cô Tinh vung tay lên, trực tiếp cấp 100 triệu đô, đầu tư vào phòng thí nghiệm.
Ngày hai mươi tám tháng hai, Dạ Cô Tinh rời khỏi Ai Cập.
Máy bay không đáp xuống đảo Chiêm Ngao, mà bay thẳng đến Hong Kong Trung Quốc…..