Hai ngày sau bữa tiệc, cơ bản chính là chuyện tiễn khách.
Người lên đảo dự tiệc được trực thăng lần lượt đón đi, trong đó, một số người vì công việc bận rộn không thể ở lại lâu, một số người vì không thân thiết với nhà họ An nên có muốn ở lại cũng ngại.
Tuy vậy có một vài quý cô, quý bà muốn ở lại thêm vài hôm, được Dạ Cô Tinh tiếp đãi, đương nhiên cũng chỉ có ba bốn nhà mới có được đặc quyền ấy thôi, đều là những gia tộc có gia tình lâu năm vớii gia tộc An Thị.
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái cháy da, rèn sắt em gái anh ấy!
Cô đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về, “Muốn chạy trốn?”
Giọng điệu, có chút… Nguy hiểm.
“Không, em chỉ định uống miếng nước.”
“Ồ, uống nước…” Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia nguy hiểm, môi không hề có dấu hiệu báo trước đã lên đến, trằn trọc xay nghiền, tình thâm ý nồng.
Dạ Cô Tinh thừa nhận, vò đã mẻ không sợ sứt, thanh thiên bạch nhật thì thanh thiên bạch nhật thôi, dù sao cô cũng đang ở trong phòng ngủ của mình, hôn người đàn ông của mình.
Đang lúc tình nồng, hai mắt Dạ Cô Tinh mông lung, mơ hồ nghe được anh như nói mê, “Uống miếng nước…”
Ôi trời ạ! Sắc mặt tối đen, cô nhịn không được thầm mắng ở trong lòng, suýt nữa không nhịn được đá bay người này xuống giường…
Người đàn ông này, càng già càng hư, sắp thành tinh luôn rồi!
Một phen giày vò, hai người ‘vận động’ một lúc lâu mới dậy.
Dạ Cô Tinh vì ngủ quá lâu, cho dù trải qua vận động kịch liệt, cũng tinh thần sung túc; mà An Tuyển Hoàng thì là công vụ quấn thân, buổi chiều còn có buổi họp, rõ ràng là lén lút thời gian đi ăn vụng tới!
Hung hăng lườm anh một cái, Dạ Cô Tinh rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra, mùi thơm bay ra từ phòng bếp lập tức chui vào chóp mũi, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, bây giờ cô đang rất đói bụng.
Yêu tinh đánh nhau quả nhiên là cái việc tốn thể lực…
An Tuyển Hoàng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu kia, chú ý tới tư thế đi có hơi quái dị của cô, bờ môi phác hoạ ra một đường cong nhẹ nhàng, trong mắt ẩn có vẻ đắc ý.
Sải bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nhuyễn ngọc ôn hương đều ở giữa ngón tay, trong lòng anh khẽ động, tựa hồ lại có chút kìm nén không được.
Dạ Cô Tinh dường như cảm nhận được, hung hăng trừng anh một cái, tỏ ý cảnh cáo.
Một bữa cơm trưa, một nhà bốn người ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Bé Húc đang ăn món bánh bao đã bỏ lỡ vào hôm chọn đồ vật đoán tương lai, cười tít cả mắt, trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ, tràn đầy thỏa mãn.
Bé Tuyệt từ trước đến nay trầm ổn, yên lặng ăn cơm trong chén, lúc Dạ Cô Tinh gắp thức ăn cho cậu bé, cậu mới có thể cong khẽ cong khóe môi, mức độ lạnh lùng này quả thật giống cha cậu y như đúc, thậm chí còn có cảm giác như lạnh lùng hơn cả An Tuyển Hoàng.
Không có ai nhắc lại chuyện phát sinh hôm thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng lại cũng không an bình như mặt ngoài.
Hai đứa bé nhà họ An, một đứa chọn vương miện, một đứa chọn súng ống, rơi trong mắt của mọi người, ngoại trừ chói mắt, vẫn là chói mắt.
Mặc dù việc này cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng sự cứng cáp mà hai đứa bé biểu hiện ra đã vượt xa những đứa bé thông thường cũng đủ để cho người khác lau mắt mà nhìn, sau đó sinh ra lòng kiêng kỵ.
Cho nên, đối với người tới cửa bái phỏng, nếu tránh được Dạ Cô Tinh đều tránh, tránh không được, cũng tận lực không để cho người ta có cơ hội tiếp xúc với hai đứa bé.
Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận thuyền sẽ chạy được vạn năm, dù chỉ một chút xíu bất ngờ cô cũng không muốn nhìn thấy, cho nên, chỉ có thể cẩn thận gấp bội.
Sau tiệc thôi nôi, An Tuyển Hoàng cũng âm thầm tăng thêm lượng người bảo vệ cho nhà chính, vòng trong vòng ngoài, kín kẽ không khe hở.
Ăn cơm trưa xong, An Tuyển Hoàng đi về phía phòng họp, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đều đi theo.
Dạ Cô Tinh chơi với hai con một lát, lại tập vài động tác yoga, nhìn thời gian cũng đến giờ ngủ trưa, nên dỗ dành hai đứa bé đi ngủ trưa.
Mới từ gian phòng đi ra, đã phát hiện Đặng Tuyết đang chờ ở phòng khách, cô choàng chiếc áo khoác, “Có việc gì vậy?”
“Là bà hai.”
“Mời thím hai vào.”
Trịnh Bình cũng không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống, đã đi thẳng vào vấn đề, “Cháu định xử lý Nghê Xuyến như thế nào?”
Trải qua mấy ngày này cộng sự, Trịnh Bình phát hiện, người cháu dâu này còn tinh quái hơn xa so với trong tưởng tượng của mình, càng không đơn giản!
Bà ta là người thông minh, nhìn ra được Dạ Cô Tinh cũng không muốn thu hồi quyền quản lý hai phòng kia trong tay mình, nếu không, sẽ không chỉ bảo bà ta lấy ra chìa khoá dự phòng.
Nếu đối phương đã vươn cành ô liu, bà ta không có đạo lý nào lại không nhận.
Thật ra, làm chi thứ, nhưng là thứ của dòng chính, địa vị của bà ta đã cao hơn hẳn so với những phu nhân chi thứ khác, sở dĩ chiếm lấy hai cái phòng này không thả, thứ là, là muốn tìm chút chuyện làm, thời gian cô tịch chỉ có khiến cho mình bận rộn mới có thể không suy nghĩ linh tĩnh nữa; thứ hai, người của hai cái phòng này là do một tay bà ta bồi dưỡng ra, hao tốn không ít sức lực, cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, bà ta thật sự có chút không nỡ.
Bây giờ, Dạ Cô Tinh làm bà ta thỏa mãn ước nguyện, Trịnh Bình tự nhiên cũng sẽ biểu đạt ra thành ý của mình.
Nhất là trải qua bữa tiệc thôi nôi đêm đó, hai người song kiếm hợp bích, mỗi người một câu ép Nghê Xuyến đến cùng đường mạt lộ, điều này khiến hai người phụ nữ cùng có tâm tư tinh tế sinh ra một loại cảm giác cùng chung chí hướng đầy vi diệu.
Điểm thăng bằng dường như đã tìm được, người tôn ta một thước, ta kính người một trượng, kết quả sau cùng nhất định ăn nhịp với nhau!
Dạ Cô Tinh cười ăn một miếng trái cây, lại đẩy đĩa đựng trái cây về phía Trịnh Bình, Trịnh Bình cũng không khách sáo, cầm một lát táo.
“Đã có người trở về mật báo, cháu vẫn chờ chủ nhân của gia tộc Ives tới cửa nhận lỗi, thuận tiện chuộc người luôn!”
Trịnh Bình cũng cười, trong mắt lại có chỗ lo lắng: “Vậy lỡ đâu gia tộc Ives không coi trọng Nghê Xuyến như chúng ta nghĩ, vậy chúng ta chẳng phải là sẽ bị hỏng mất một quân cờ hay sao?”
“Thím hai hình như không thích Nghê Xuyến?”
Trịnh Bình nheo mắt, không phủ nhận, “Đúng vậy.”
“Vậy thím hai hi vọng cháu xử lý cô ta như thế nào?”
Trong mắt Trịnh Bình lóe lên chút đắn đo, bà ta không phải người rộng lượng, nhưng cũng không phải người phụ nữ nhẫn tâm độc ác.
“Thím hai, chỉ sợ bản thân thím cũng còn chưa nghĩ ra, đúng không?”
“Vậy, Cô Tinh, cháu cảm thấy làm thế nào mới thỏa đáng?”
Lần này tới cửa, Trịnh Bình chính là muốn đến nghe ngóng.
“Con tin có cách xử lý của con tin, con cờ có số mệnh thuộc về con cờ, thím hai cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ mà một nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà thôi, không đáng.”
Trịnh Bình giống như nghĩ tới điều gì, cười khổ lắc đầu, “Đúng là không đáng…”
Dạ Cô Tinh cũng không có nói tiếp. Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, cô không phải người hoà giải, cũng sẽ không mất thời gian làm mấy việc này, cô cũng không phải Nguyệt lão, một sợi tơ hồng đã có thể dễ dàng nhúng tay vào nhân duyên của người khác.
Cuối cùng, Trịnh Bình rời đi, bước chân hiển nhiên nhẹ nhõm hơn so với lúc đến.
Trong nội tâm bà ta oán giận An Bính Lương, có lẽ còn hận cả cô hai của gia tộc Ives kia, Nghê Xuyến nhiều lắm thì chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi.
Lần này, cô cũng muốn xem xem, gia tộc Ives đại danh đỉnh đỉnh, có thật sự cường đại, hưng thịnh như lời đồn hay không, thuận tiện gặp một lần người đàn ông có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng kia ——King!