[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 19: Ngủ cả đêm, càng già càng hư



Hai ngày sau bữa tiệc, cơ bản chính là chuyện tiễn khách.

Người lên đảo dự tiệc được trực thăng lần lượt đón đi, trong đó, một số người vì công việc bận rộn không thể ở lại lâu, một số người vì không thân thiết với nhà họ An nên có muốn ở lại cũng ngại.

Tuy vậy có một vài quý cô, quý bà muốn ở lại thêm vài hôm, được Dạ Cô Tinh tiếp đãi, đương nhiên cũng chỉ có ba bốn nhà mới có được đặc quyền ấy thôi, đều là những gia tộc có gia tình lâu năm vớii gia tộc An Thị.

Mặc dù Dạ Cô Tinh không phiền chán bữa tiệc thân mật giao tiếp này, những cuối cùng vẫn cảm thấy hơi mệt.

Xoa trán, cô đang định quay về phòng ngủ chợp mắt, đã nghe Đặng Tuyết hùng hổ xông vào, tay cầm một tấm thiệp sặc sỡ đủ màu.

Chưa bước vào cửa, đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở lồng ngực, Dạ Cô Tinh xua tay.

Chưa nói, Đặng Tuyết đã hiểu ý, lập tức dừng lại, dừng ở chỗ xa cách cô năm bước chân, tiện tay mở cửa sổ ra.

Mùi này thật sự rất nồng, có thể tưởng tượng rằng, mười mấy loại nước hoa đắt đỏ lại pha trộn vào nhau, không những có độ lưu hương cao hơn, mà còn làm mọi người có chút buồn nôn.

Ai dạy những người này xịt nước hoa lên thiệp mừng vậy thứ?

Cô chủ sẽ vứt thẳng vào thủng rác.

“Lại là thiệp mời?” Dạ Cô Tinh ấn huyệt thái dương, có chút khó chịu.

“Vâng.” Đặng Tuyết kính cẩn đáp, thấy tâm trạng không tốt, không dám hỏi nhiều.

“Nhà nào?”

“Phần lớn là thế lực Châu Mĩ La Tinh và Nam Á”

Nhíu mày “Mĩ La Tinh” Địa bàn của An Tuyển Thần.

Dạ Cô Tinh mỉm cười, tâm trạng cũng tốt lên: “Phía Nam Á từ chối đi, cũng chỉ là đi lướt qua mà thôi, còn phía Mĩ La Tinh…” Cô ngáp một cái, “Cứ chờ đã”

“Còn phải chờ đến khi nào?” Đặng Tuyết cân nhắc trước khi nói, hỏi rõ ràng rồi mới dám trả lời.

“Thôi, đợi tôi ngủ trưa dậy rồi nói tiếp.”

Đặng Tuyết hơi giật giật khóe miệng, trong lòng hiểu rõ, đây rõ ràng là muốn chơi ác rồi.

Dạ Cô Tinh đặt cốc nước xuống, đứng dậy, đi vào phòng ngủ, không quên quay đầu dặn dò:

“Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, đừng làm phiền tôi.”

Đúng là khiến người khác tức chết, Đặng Tuyết mặc niệm 3 giây cho mấy kẻ mới phất ở Mĩ La tinh, cúi đầu tuân lệnh: “Dạ.”

Có lẽ sau mấy hôm quá bận, xây dựng kế hoạch quá mức mệt mỏi, Dạ Cô Tinh vừa dựa đầu vào gối đã ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, có chút mơ hồ. Nhìn lên đồng hồ trên giường, 9 giờ 15 phút, thở phào một cái, lắc đầu, ngủ từ trưa đến tối, chưa bao giờ cô ngủ trưa thời gian dài như thế.

Vặn người một cái bỗng cảm thấy tràn đầy sức sống.

Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp đều từ giấc ngủ mà ra.

Kéo rèm cửa sổ, cô bỗng ngẩn người mơ hồ, trời trong mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, đây là 9 giờ 15 phút buổi tối ư?

Có gì đó không đúng?

“Dậy rồi à?” Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông truyền ra từ phía sau, sau đó cô rơi vào một cái ôm ấm áp.

Dạ Cô Tinh mới có chút tỉnh táo, có chút không tin lắc đầu nhìn:”Hoàng, em đã ngủ cả một ngày ư?”

Sự thương xót hiện lên trong đôi mắt người đàn ông: “Mấy ngày nay bận quá, chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Dạ Cô Tinh vươn tay sờ sống mũi, ngây ngô cười “Anh đang lấy cớ thay em đấy à?”

An Tuyển Hoàng vươn tay bóp chóp mũi, nghiêm túc nói: “Không cần phải như vậy.” Chỉ cần cô thích, anh có thể để cô làm mọi thứ.

Nụ cười trở nên ngọt ngào, Dạ Cô Tinh dụi nhẹ vào lòng anh, than thở: “Cha bọn nhỏ, anh thật tốt.”

An Tuyển Hoàng trong lòng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng vẻ mặt lại nghiêm chỉnh, ừ một tiếng, ý tứ không chút khách sáo, ngược lại còn cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

“Đồ mặt dày.” Âm thanh hờn dỗi khiến người lòng đàn ông mềm nhũn.

Mắt An Tuyển Hoàng tối sầm, tiến lại gần, hơi nóng chạm nhẹ vào vành tai trắng nõn của cô: “Thực ra, anh có thể mặt dày hơn chút nữa.”

Dạ Cô Tinh có chút kinh ngạc. Một giây sau, trời đất xoay chuyển, cô bị người đàn ông ôm trọn, cô dùng tay đẩy anh ra, bàn tay chạm vào lồng ngực cường tráng rắn chắc của người đàn ông. Cô nhướn mày nhìn anh: “Mau thả em xuống, ban ngày ban mặt, anh hư quá đi.”

“Trên đời này có gì mà An Tuyển Hoàng này không dám?” Giọng điệu điềm tĩnh chắc nịch, không phẫn nộ, không trêu chọc, bình dị mộc mạc như đang tường thuật một sự thật, nhưng có một kiểu kiêu ngạo không tả xiết.

Dạ Cô Tinh không hoài nghi năng lực người đàn ông này.

Bỗng nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó: “Qua một đêm rồi, đám người Mĩ La Tinh không phải vẫn đang chờ chúng ta chứ?”

Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cô cũng không để ý nếu đám tay sai của An Tuyển Thần được ‘tận hưởng’ một đêm chờ đợi.

Người đàn ông bất đắc dĩ phàn nàn một tiếng: “Em đó.” Giọng nói chứa đầy cưng chiều, dung túng, như thể dù trời có sập, vẫn có anh chống đỡ.

Ai có thể đoán được, toàn năng như An Tuyển Hoàng lại chịu chết trong vòng tay của người phụ nữ này.

Nhưng có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đó thôi!

Trong khi nói chuyện, người đàn ông đã đã đến trước chiếc giường cỡ lớn, đôi mắt trầm mặc sâu xa, vừa đen vừa sáng hơn cả ánh sáng của những ngôi sao trên trời. Ngước mắt nhìn, cô chạm vào đôi mắt đẹp đẽ của tạo hoá, nhất thời mơ mộng.

Mãi đến khi lưng chạm vào chiếc giường mềm mại, Dạ Cô Tinh chợt hoàn hồn, đột nhiên khó chịu, ngầm trách bản thân quá mất cảnh giác, trừng mắt nhìn ai đó đang dương dương đắc thắc.

Cắn môi, cười rất tươi, còn thiếu nước mọc cái đuôi ra vẫy vẫy nữa thôi: “Hoàng, anh đang đùa đấy à?”

Người đàn ông lắc đầu, dõng dạc lên tiếng: “Anh có bao giờ đùa đâu.” Cởi áo khoác, lại bắt đầu cởi cúc áo.

Dạ Cô Tinh sắc mặt tối sầm “Thanh thiên bạch nhật, anh đúng là không biết xấu hổ.”

An Huyết Hoàng bỗng chốc hành động: “Anh ở nhà mình, ngủ với vợ mình, tại sao lại phải xấu hổ?” Hơn nữa “xấu hổ” là cái quỷ gì, có thể hơn giây phút này với vợ yêu không?

Người phụ nữ ngầm cắn răng, vài giây sau, dịu giọng: “Hoàng, tối nay không được sao, sao cứ phải là lúc này?”

“Rèn sắt khi còn nóng.”

Dạ Cô Tinh lườm anh một cái cháy da, rèn sắt em gái anh ấy!

Cô đứng dậy muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về, “Muốn chạy trốn?”

Giọng điệu, có chút… Nguy hiểm.

“Không, em chỉ định uống miếng nước.”

“Ồ, uống nước…” Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia nguy hiểm, môi không hề có dấu hiệu báo trước đã lên đến, trằn trọc xay nghiền, tình thâm ý nồng.

Dạ Cô Tinh thừa nhận, vò đã mẻ không sợ sứt, thanh thiên bạch nhật thì thanh thiên bạch nhật thôi, dù sao cô cũng đang ở trong phòng ngủ của mình, hôn người đàn ông của mình.

Đang lúc tình nồng, hai mắt Dạ Cô Tinh mông lung, mơ hồ nghe được anh như nói mê, “Uống miếng nước…”

Ôi trời ạ! Sắc mặt tối đen, cô nhịn không được thầm mắng ở trong lòng, suýt nữa không nhịn được đá bay người này xuống giường…

Người đàn ông này, càng già càng hư, sắp thành tinh luôn rồi!

Một phen giày vò, hai người ‘vận động’ một lúc lâu mới dậy.

Dạ Cô Tinh vì ngủ quá lâu, cho dù trải qua vận động kịch liệt, cũng tinh thần sung túc; mà An Tuyển Hoàng thì là công vụ quấn thân, buổi chiều còn có buổi họp, rõ ràng là lén lút thời gian đi ăn vụng tới!

Hung hăng lườm anh một cái, Dạ Cô Tinh rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra, mùi thơm bay ra từ phòng bếp lập tức chui vào chóp mũi, cô xoa xoa cái bụng xẹp lép, bây giờ cô đang rất đói bụng.

Yêu tinh đánh nhau quả nhiên là cái việc tốn thể lực…

An Tuyển Hoàng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu kia, chú ý tới tư thế đi có hơi quái dị của cô, bờ môi phác hoạ ra một đường cong nhẹ nhàng, trong mắt ẩn có vẻ đắc ý.

Sải bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, nhuyễn ngọc ôn hương đều ở giữa ngón tay, trong lòng anh khẽ động, tựa hồ lại có chút kìm nén không được.

Dạ Cô Tinh dường như cảm nhận được, hung hăng trừng anh một cái, tỏ ý cảnh cáo.

Một bữa cơm trưa, một nhà bốn người ăn rất vui vẻ hòa thuận.

Bé Húc đang ăn món bánh bao đã bỏ lỡ vào hôm chọn đồ vật đoán tương lai, cười tít cả mắt, trên gương mặt mũm mĩm hồng hồng nhỏ nhắn vô cùng rạng rỡ, tràn đầy thỏa mãn.

Bé Tuyệt từ trước đến nay trầm ổn, yên lặng ăn cơm trong chén, lúc Dạ Cô Tinh gắp thức ăn cho cậu bé, cậu mới có thể cong khẽ cong khóe môi, mức độ lạnh lùng này quả thật giống cha cậu y như đúc, thậm chí còn có cảm giác như lạnh lùng hơn cả An Tuyển Hoàng.

Không có ai nhắc lại chuyện phát sinh hôm thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng lại cũng không an bình như mặt ngoài.

Hai đứa bé nhà họ An, một đứa chọn vương miện, một đứa chọn súng ống, rơi trong mắt của mọi người, ngoại trừ chói mắt, vẫn là chói mắt.

Mặc dù việc này cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng sự cứng cáp mà hai đứa bé biểu hiện ra đã vượt xa những đứa bé thông thường cũng đủ để cho người khác lau mắt mà nhìn, sau đó sinh ra lòng kiêng kỵ.

Cho nên, đối với người tới cửa bái phỏng, nếu tránh được Dạ Cô Tinh đều tránh, tránh không được, cũng tận lực không để cho người ta có cơ hội tiếp xúc với hai đứa bé.

Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều, nhưng cẩn thận thuyền sẽ chạy được vạn năm, dù chỉ một chút xíu bất ngờ cô cũng không muốn nhìn thấy, cho nên, chỉ có thể cẩn thận gấp bội.

Sau tiệc thôi nôi, An Tuyển Hoàng cũng âm thầm tăng thêm lượng người bảo vệ cho nhà chính, vòng trong vòng ngoài, kín kẽ không khe hở.

Ăn cơm trưa xong, An Tuyển Hoàng đi về phía phòng họp, Nguyệt Vô Tình và Minh Chiêu đều đi theo.

Dạ Cô Tinh chơi với hai con một lát, lại tập vài động tác yoga, nhìn thời gian cũng đến giờ ngủ trưa, nên dỗ dành hai đứa bé đi ngủ trưa.

Mới từ gian phòng đi ra, đã phát hiện Đặng Tuyết đang chờ ở phòng khách, cô choàng chiếc áo khoác, “Có việc gì vậy?”

“Là bà hai.”

“Mời thím hai vào.”

Trịnh Bình cũng không quanh co lòng vòng, vừa ngồi xuống, đã đi thẳng vào vấn đề, “Cháu định xử lý Nghê Xuyến như thế nào?”

Trải qua mấy ngày này cộng sự, Trịnh Bình phát hiện, người cháu dâu này còn tinh quái hơn xa so với trong tưởng tượng của mình, càng không đơn giản!

Bà ta là người thông minh, nhìn ra được Dạ Cô Tinh cũng không muốn thu hồi quyền quản lý hai phòng kia trong tay mình, nếu không, sẽ không chỉ bảo bà ta lấy ra chìa khoá dự phòng.

Nếu đối phương đã vươn cành ô liu, bà ta không có đạo lý nào lại không nhận.

Thật ra, làm chi thứ, nhưng là thứ của dòng chính, địa vị của bà ta đã cao hơn hẳn so với những phu nhân chi thứ khác, sở dĩ chiếm lấy hai cái phòng này không thả, thứ là, là muốn tìm chút chuyện làm, thời gian cô tịch chỉ có khiến cho mình bận rộn mới có thể không suy nghĩ linh tĩnh nữa; thứ hai, người của hai cái phòng này là do một tay bà ta bồi dưỡng ra, hao tốn không ít sức lực, cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, bà ta thật sự có chút không nỡ.

Bây giờ, Dạ Cô Tinh làm bà ta thỏa mãn ước nguyện, Trịnh Bình tự nhiên cũng sẽ biểu đạt ra thành ý của mình.

Nhất là trải qua bữa tiệc thôi nôi đêm đó, hai người song kiếm hợp bích, mỗi người một câu ép Nghê Xuyến đến cùng đường mạt lộ, điều này khiến hai người phụ nữ cùng có tâm tư tinh tế sinh ra một loại cảm giác cùng chung chí hướng đầy vi diệu.

Điểm thăng bằng dường như đã tìm được, người tôn ta một thước, ta kính người một trượng, kết quả sau cùng nhất định ăn nhịp với nhau!

Dạ Cô Tinh cười ăn một miếng trái cây, lại đẩy đĩa đựng trái cây về phía Trịnh Bình, Trịnh Bình cũng không khách sáo, cầm một lát táo.

“Đã có người trở về mật báo, cháu vẫn chờ chủ nhân của gia tộc Ives tới cửa nhận lỗi, thuận tiện chuộc người luôn!”

Trịnh Bình cũng cười, trong mắt lại có chỗ lo lắng: “Vậy lỡ đâu gia tộc Ives không coi trọng Nghê Xuyến như chúng ta nghĩ, vậy chúng ta chẳng phải là sẽ bị hỏng mất một quân cờ hay sao?”

“Thím hai hình như không thích Nghê Xuyến?”

Trịnh Bình nheo mắt, không phủ nhận, “Đúng vậy.”

“Vậy thím hai hi vọng cháu xử lý cô ta như thế nào?”

Trong mắt Trịnh Bình lóe lên chút đắn đo, bà ta không phải người rộng lượng, nhưng cũng không phải người phụ nữ nhẫn tâm độc ác.

“Thím hai, chỉ sợ bản thân thím cũng còn chưa nghĩ ra, đúng không?”

“Vậy, Cô Tinh, cháu cảm thấy làm thế nào mới thỏa đáng?”

Lần này tới cửa, Trịnh Bình chính là muốn đến nghe ngóng.

“Con tin có cách xử lý của con tin, con cờ có số mệnh thuộc về con cờ, thím hai cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ mà một nhân vật nhỏ không đáng chú ý mà thôi, không đáng.”

Trịnh Bình giống như nghĩ tới điều gì, cười khổ lắc đầu, “Đúng là không đáng…”

Dạ Cô Tinh cũng không có nói tiếp. Mỗi người đều có nỗi khó xử riêng, cô không phải người hoà giải, cũng sẽ không mất thời gian làm mấy việc này, cô cũng không phải Nguyệt lão, một sợi tơ hồng đã có thể dễ dàng nhúng tay vào nhân duyên của người khác.

Cuối cùng, Trịnh Bình rời đi, bước chân hiển nhiên nhẹ nhõm hơn so với lúc đến.

Trong nội tâm bà ta oán giận An Bính Lương, có lẽ còn hận cả cô hai của gia tộc Ives kia, Nghê Xuyến nhiều lắm thì chỉ là bị giận cá chém thớt mà thôi.

Lần này, cô cũng muốn xem xem, gia tộc Ives đại danh đỉnh đỉnh, có thật sự cường đại, hưng thịnh như lời đồn hay không, thuận tiện gặp một lần người đàn ông có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng kia ——King!

Là người hay quỷ, thấy một lần là rõ ràng thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.