[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 33: Leo lên thuyền giặc, hồ ly xuất chiêu



Đặng Tuyết thì vẫn đang tập trung tinh thần nghĩ đến chuyện báo cáo, vẻ mặt thay đổi liên tục, “Cô chủ, đây là… thử nghiệm vũ khí hạt nhân?”

Mặc dù cô ấy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy lộ ra quá nhiều ngạc nhiên, cùng với khó có thể tin.

“Có vấn đề gì à?” Dạ Cô Tinh hỏi ngược lại, cầm trong tay một xấp báo cáo thí nghiệm rất dày, nhưng lại hết sức thoải mái.

Đặng Tuyết không giữ nổi bình tĩnh, “Cô chủ sao lại có thể tự mình tiến hành thử nghiệm vũ khí hạt nhân?!” Giọng đột nhiên cao lên đến quãng tám, trong mắt vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, nếu chuyện này bị chính phủ biết được, bất kể chính phủ nước nào, Dạ Cô Tinh và ngay cả an nguy của cả nhà đều sẽ biến thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người!

“Dựa theo mức âm lượng này của cô, lúc trước không biết, giwof cũng đều cả biết rồi.”

Dạ Cô Tinh lạnh lùng liếc cô ấy một cái.

Đặng Tuyết vội vàng dùng tay bịt miệng mình, cũng không trách cô ấy có phản ứng như vậy, thật sự là chuyện Dạ Cô Tinh làm quá khác người rồi!

Đúng vậy, là khác người!

Vũ khí hạt nhân, có ý nghĩa gì, không cần nói nhiều.

Từ xưa đến nay, trong phạm vi toàn cầu, những quốc gia công khai cho phép giữ kỹ thuật nổ hạt nhân chỉ đếm được qua mười đầu ngón tay, nhưng người phụ nữ trước mặt này, lại có ý đồ có được thực lực của một quốc gia!

Đặng Tuyết cảm thấy, trên thế giới này không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn, nhưng bất kế biến thái như thế nào, cũng không thể so sánh với người phụ nữ Dạ Cô Tinh này.

“Trời ạ! Điên rồi! Điên thật rồi…” Nôn nóng bất an, ánh mắt đờ đẫn.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, lấy một xấp tài liệu bên tay phải đưa đến trước mặt Đặng Tuyết, “Xem đi?”

Đặng Tuyết lùi về sau một bước, theo bản năng né tránh, giống như thứ Dạ Cô Tinh đưa đến trước mặt cô ấy không phải là giấy, mà là một thứ gì đó rất ghê gớm.

“Cô sợ à?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh trầm lắng, vẻ mặt như cười như không, một tia sáng xẹt qua nơi đáy mắt rồi biến mất.

“Không, không phải vậy…” Đặng Tuyết biểu cảm phức tạp.

“Đừng nói với tôi là cô xem không hiểu.”

Nụ cười của Đặng Tuyết so với khóc còn khó coi, đến lúc này rồi, cô chủ còn có tâm trạng đùa giỡn.

“Vì sao lại cho tôi biết?” Cô ấy hít thở sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dạ Cô Tinh, mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không giám chắc chắn.

Dạ Cô Tinh ngồi thẳng người lại, nhìn cô ấy, cánh tay khoanh trước ngực, “Cô thấy là vì sao?”

Gặp ánh mắt lãnh đạm của người đối diện, Đặng Tuyết sững sờ trong giây lát, thần bí, sang trọng, lạnh lùng, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu có rất nhiều từ ngữ, nhưng không có một từ nào đủ để hình dung đúng về cô… Dạ, Cô, Tinh.

Lúc đầu, Cố Doãn Trạch gặp chuyện ảnh hưởng đến cô, suýt chút nữa bị còng bỏ tù, lúc đến bước đường cùng, không có bất kỳ nguyên nhân nào, không cần là lý do gì, người đầu tiên cô nghĩ đến, là Dạ Cô Tinh!

Trực giác mãnh liệt nói với cô ấy, chỉ có người này mới có thể cứu cô ấy thoát khỏi cảnh ngục tù.

Bắt đầu từ lúc nào? Có thể là lần thi đấu vật lý đó, cô ấy bình thản tự tin chắc chắn, thần thái giữa trán tung bay…

Hơn nữa về sau, Triệu Gia Nam mất tích, Triệu Bính Quang qua đời, cùng với việc Âu Dương ngoại lệ được phòng thí nghiệm chấp nhận, Đặng Tuyết nhạy bén cảm giác được một điều gì đso cổ quái không bình thường, hơn nữa tất cả những chuyện này, đều hướng về Dạ Cô Tinh.

Giờ này khắc này, cô ấy đang đứng trước mặt mình, bốn mắt nhìn nhau, cơ thể giống như trở nên trong suốt, dưới ánh mắt cất giấu sự bén nhọn, sự sợ hãi của cô, trốn tránh, hoang mang bị bóc trần, phơi bày dưới ánh sáng.

Rõ ràng là mình hỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại hỏi ngược lại mình.

“Tôi một mình cô đơn, không tiền không quền; đã không phải hoa nhường nguyệt thẹn, cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành…”

Dạ Cô Tinh vuốt cằm, gật đầu, xác nhận, cổ vũ cô ấy tiếp tục nói.

“Ngoại trừ tay chân có chút nhanh nhẹn, đầu óc thông minh chút, chiều cao vừa đủ, không béo quá, giả vờ thanh thuần được, sắm được vai lẳng lơ, hầu như trên người tôi chẳng có điểm nào có thể lợi dụng được.” Cô ấy bắt đầu vô cùng khách quan tiến hành đánh giá bản thân.

“Cho nên?” Đuôi mắt nhuộm ý cười, Dạ Cô Tinh thong dong nhìn cô ấy.

Đặng Tuyết cười, “Cho nên, tôi vẫn nên xem cái đã…”

Trên tay nhẹ nhàng, Dạ Cô Tinh giương mắt, lại thấy Đặng Tuyết ôm đồ vào lòng giống như bảo bối.

Được rồi, cô ấy thừa nhận, lần đầu tiên khi nhìn thấy những thứ này, sợ hãi nhiều hơn hiếu kỳ, nhưng có một chút không thể phủ nhận, cô ấy muốn xem, rất muốn xem, cực kỳ muốn xem!

Năm đó, điểm thi đại học của cô ấy còn cao hơn điểm chuẩn của đại học Bắc Kinh hẳn 20 điểm, thừa khả năng vào ngành quản lý pháp luật hot nhất của học viện Quang Hoa, nhưng cô ấy đã không ngần ngại chọn vào Khoa Vật lý Hạt nhân của đại học Bắc Kinh, chịu đựng nỗi cô đơn của nghiên cứu khoa học, chống lại cái cô độc của đêm dài đằng đẵng, tất cả, chỉ vì sở thích.

Có trời mới biết, khi nhận được bản fax, từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra số liệu phân tích thử nghiệm vũ khí hạt nhân bên trên vô cùng chuyên nghiệp, trái tim cô ấy bắt đầu đập thình thịch không ngừng.

Giống như con sư tử ngủ say trong cơ thể bị đánh thức, giây tiếp theo sẽ nhảy xổng ra.

Hiểu biết của Dạ Cô Tinh về Đặng Tuyết một lần nữa tăng lên một cấp độ cao mới, người con gái này, có hai mặt.

Một mặt an tĩnh mà chuyên nghiệp, mặt còn lại diễm lệ thô tục mà lẳng lơ.

Người trước, thạc sĩ nghiên cứu khoa học; người sau, cô gái thích tiệc tùng.

Một người con gái, có thể sống tách biệt rõ ràng như thế, hiểu rõ trắng đen, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng nhịn không được phải giơ ngón tay cái.

Trên đời này, có người sống trong mơ hồ, có người mục tiêu rõ ràng, biết mình cần cái gì, thực hiện mơ ước của mình, mỗi bước đi, đều vô cùng rõ ràng.

“Đây là kỳ mấy?” Đặng Tuyết xem qua sơ bộ, mở miệng đã nắm được vấn đề chính.

“Kỳ thứ năm.”

Trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, tay của cô ấy khẽ run rẩy, “Kỳ thứ năm… Thật sự là kỳ thứ năm! Còn nhanh hơn phòng thí nghiệm hai kỳ, trời ạ…”

Ý cười của Dạ Cô Tinh dần hiện rõ, đột nhiên nói, “Nếu như tiếp theo tiến hành thí nghiệm nổ, theo cô thấy, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Đặng Tuyết hít thở sâu, cân nhắc một lúc, mới nghiêm cẩn nói, mắt lộ vẻ thận trọng, “50%.”

Dạ Cô Tinh nhếch mày, “Lý do?”

Tề Dục phân tích tỷ lệ thành công ra là 67,33%, so với 50% còn cách cả một khoảng.

Đặng Tuyết nhún nhún vai, “Đương nhiên, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, kỳ thứ năm đã tiến hành nổ thử nghiệm thực sự quá sớm, mặc dù những số liệu nghiên cứu này rất đầy đủ, cũng đủ sức thuyết phục, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót.”

“Thiếu?” Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Cô chủ xem, “ Đặng Tuyết chỉ vào một chỗ trên giấy, “Chỗ này, hệ số nguy hiểm hiện thị là 7%, nhưng nếu trong trường hợp thí nghiệm nổ hạt nhân thông thường, hệ số nguy hiểm nên khống chế ở dưới mức 0,3%, số liệu này vượt qua mức tiêu chuẩn! Tương đương với lấy mạng người ra làm trò đùa, dù sao, không ai có thể đảm bảo, phạm vi và cường độ phóng xạ sau thí nghiệm nổ, làm như vậy rất mạo hiểm!”

“Cô có đề xuất gì không?”

“Tiến hành kiểm tra số lượng thực nghiệm kỳ sáu, hơn nữa bắt tay vào kiểm tra lại số liệu của hệ thống kỳ bảy, cứ như vậy, hẳn là có thể giảm nguy hiểm xuống dưới mức tiêu chuẩn, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng sẽ được nâng cao rất lớn.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Cô suy nghĩ rất chu toàn, không hổ là đàn chị.”

Mặt Đặng Tuyết tối sầm, lại trêu cô ấy rồi!

“Phòng kho nhỏ bên kia vẫn chưa kiểm kê tính toán rõ ràng, tôi đi trước.” Đặng Tuyết trả báo cáo lại trong tay Dạ Cô Tinh, cẩn thận từng li từng tí.

Thứ này, nếu như tuồn ra ngoài, đoán chừng thế giới sẽ xảy ra thế chiến thứ ba mất, đến lúc đó, Dạ Cô Tinh sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả quốc gia và chính phủ trên thế giới, nói cho cùng, thứ đồ vũ khí hạt nhân này thật sự khiến cho người ta sợ hãi, một khi thí nghiệm nổ thành công, có nghĩa là có được sức mạnh hủy diệt trái đất và nhân loại.

Mà loại này sức mạnh này lại nằm trong tay của một người phụ nữ, thật sự khiến người ta ăn ngủ không yên!

Không cần tranh cãi bất cứ cái gì, trực tiếp làm phần tử khủng bố xử lý, nhổ cỏ nhổ tận gốc, cùng nhau tấn công!

Dạ Cô Tinh nhận lấy, nhẹ ừ một tiếng, “Cô đi làm việc đi.”

Đi tới cạnh cửa, tay vừa chạm lên cửa, chất giọng lạnh nhạt của Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng truyền đến phía sau mình…

“Gương vỡ khó lành, lên thuyền rồi, nếu muốn xuống có lẽ sẽ rất khó đó.”

Động tác của Đặng Tuyết dừng lại, tay vẫn đặt trên cửa như cũ, xoay người cười nhạt, ánh mắt rơi vào trên xấp báo cáo thí nghiệm dày…

“Thành ý của tôi còn chưa đủ sao?” Cô ấy chủ động cầm lấy tập tài liệu kia.

“Đủ, cho nên, tôi mời cô lên thuyền.”

Đặng Tuyết mím môi cười, “Không phải tôi đã lên từ sớm rồi sao?” Chỉ cần gọi một tiếng, không cần người kéo, không cần người đẩy, tự bản thân cô ấy đã nhảy lên rồi.

Theo một nghĩa nào đó, Đặng Tuyết là một con bạc cực kỳ can đảm.

Bản thân từ lâu đã không còn một xu, lại càng không sợ thua nhiều hơn! Dù sao đi nữa cũng chỉ còn mỗi cái mạng, cho nên, cô ấy có gì mà không giám đánh?

Mà điểm ấy, cùng Dạ Cô Tinh, lại không mưu mà hợp!

Đặng Tuyết đẩy cửa rời đi, cô ấy không biết quyết định hôm nay là đúng hay sai, nhưng cô ấy không cách nào từ chối, cũng không muốn từ chối.

Dù sao đời này đã đủ khác người, đã từng làm gái, từng là nhân tình, nếu đã như vậy, vậy quay về làm phần tử khủng bố cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thay đổi tư thế bước đi, cô ất ngâm nga một bài hát đi xuống tầng, ít nhất, cho tới bây giờ, cô ấy vẫn sống rất thoải mái, rất phóng khoáng.

Hôm nay có rượu, hôm nay say, ngày mai có chuyện, ngày mai lo.

“Tề Dục, là tôi.” Dạ Cô Tinh nhấn số gọi, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Đây là sau khi Dạ Cô Tinh lên đảo, lần đầu tiên dùng điện thoại liên hệ với anh ta, bình thường tham thảo số liệu đều là thông qua bưu kiện mã hóa.

“Tôi đây, cô nói đi.” Giọng nói của người đàn ông nhạt nhẽo trước sau như một, nhưng không phẳng lặng như lần đầu gặp mặt, cô có thể nghe rõ, trong lời nói tiềm ẩn sự dịu dàng.

Dạ Cô Tinh đứng phía trước cửa sổ, tầm mắt hướng về phía xa xa, “Thí nghiệm nổ hạt nhân trong tương lai sẽ hoãn lại hai kỳ, đợi số liệu ổn định, mới quyết định.”

“Vì sao?” Âm sắc người đàn ông căng thẳng, “Căn cứ thí nghiệm bên Bắc Phi dự tính tháng sau sẽ hoàn thành, chúng ta nên sớm chuẩn bị, thời gian vừa vặn bàn bạc. Nếu đợi hai kỳ nữa nhanh nhất cũng phải đến nửa năm sau…”

Kiên nhẫn nghe anh ta nói xong, Dạ Cô Tinh không cắt ngang.

“Nói xong chưa?”

“…”

“Nếu anh chưa nói xong, tôi có thể nghe anh nói tiếp.”

“… Điều tôi muốn nói, chỉ có từng đó.” Giọng người đàn ông có hơi khó chịu.

“Tề Dục, tôi đã nói rồi, không hi vọng anh lấy mạng sống ra làm trò đùa.”

“…”

“Hệ số nguy hiểm không hạ xuống dưới mức tiêu chuẩn, bất kể ai, trong đó bao gồm cả anh, cũng không cho phép tự mình tiến hành thí nghiệm!”

“…”

“Mệnh lệnh sao?” Người đàn ông cười khổ, khao khát nóng bỏng đang dâng trào dưới đáy mắt anh.

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, “Chỉ là tôi lo lắng…”

Lo lắng sao?

Nở nụ cười yếu ớt, “Được, đều nghe em…”

Tắt điện thoại, lại gọi video họp với nhóm người Dạ Thất, Sầm Liệt, cũng giải quyết chuyện tồn đọng mấy ngày này.

Đợi khi làm xong mọi việc, mới phát hiện đã đến giờ cơm tối, Dạ Cô Tịch bỏ báo cáo thí nghiệm vào két sắt khóa lại, lại lau hết tất cả dấu vết sót lại, khóa cửa, xuống tầng.

Thang máy xuống được một nửa, tiếng người ầm ĩ truyền đến, Dạ Cô Tinh thuận mắt nhìn qua, đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên.

Cô còn đang khó hiểu tại sao gần đây mắt cứ giật liên tục, đây thôi, phiền phức tìm tới cửa rồi.

“Tôi biết, như vậy không tiện, nhưng mà tôi thật sự không còn cách nào khác, xin cô đó, được không…” Uyển Tử Kỳ cả người chật vật, lớp trang điểm đẹp đẽ bị rửa sạch dưới nước mưa dính thành một nùi, lọn tóc ướt vẫn chảy tí tách, giày dưới chân cũng mất đi một chiếc.

Giống hệt như con chuột lột.

Đặng Tuyết khoanh tay trước ngực, chặn ở cửa, “Xin lỗi, nếu cô đã biết là không tiện, vậy xin hãy tự giác, đi thong thả, không tiễn.” Cô làm ra động tác mời.

Uyển Tử Kỳ cắn môi dưới, trong mắt lấp lánh nước mắt, “Bây giờ ngoài trời đang mưa to gió lớn, tôi muốn đi cũng đi không nổi!”

“Xin lỗi, đây là chuyện của cô.” Tiếng nói ngừng lại, Đặng Tuyết ra hiệu cho một người giúp việc gần nhất, “Bân, cô đi phòng để đồ tìm cho cô gái này chiếc ô.” Sau đó quay lại nói với Uyển Tử Kỳ, “Tôi có thể giúp cô, cũng chỉ có thế này thôi.”

Lúc này, Bân đã lấy ô tới, đưa tới tay Đặng Tuyết, “Đây, chỗ của cậu hai cách nhà chính không xa, dù sao cả người cô cũng ướt rồi, thực ra có cầm ô hay không thì cũng vậy thôi.”

Uyển Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, toàn thân lạnh run, quả thực là bộ dạng bệnh kiều thấy mà thương, nhưng không đưa tay ra nhận lấy chiếc ô mà Đặng Tuyết đưa tới.

Khẽ hừ một tiếng, mắt Đặng Tuyết lộ ra vẻ khinh thường, bộ dáng Bạch liên hoa thuần khiết này cô ấy đã sớm chơi chán rồi.

Làm ơn, không đủ tư cách uy hiếp, hãy che đi đừng show ra nữa.

Chỉ có chút kỹ xảo này? Dùng để lừa nông dân thành thật phúc hậu sao?

Trước mặt một người từng trải như Đặng Tuyết này, Uyển Tử Kỳ chưa đủ trình, trong chốc lát đã không giả bộ được nữa, dứt khoát đứng thẳng người, mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Cô chẳng qua chỉ là một người ở, có quyền gì mà cấm tôi đi vào?”

“Ái chà, “ Đặng Tuyết liếc mắt nhìn cô ta một lượt từ trên xuống. “Mới có một lát như thế đã không giả vờ nữa à? Chị đây còn đang chờ xem thằng hề biểu diễn mà!”

“Cô!”

“Được rồi, yên tĩnh chút đi, đến từ chỗ nào quay về chỗ đấy đi! Ít làm con thiêu thân lại, nếu không, chết thế nào, cô cũng không biết đâu!”

Uyển Tử Kỳ bị ánh mắt âm ngoan của Đặng Tuyết nhìn chằm chằm, toàn thân nổi da gà, hơn nữa cả người ướt đẫm, khiến cô ta sinh ra một cơn ớn lạnh.

“Cô tưởng cô nói như vậy là tôi sợ sao?” Cô ta cười, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, nhưng lại khiến cho người ta có loại ảo tưởng không chân thật, “Không ngờ, nhà chính chặt chẽ cẩn thận, lại xuất hiện loại người làm xảo quyệt như cô! Cô quả thực chính là đang làm ô uế thanh danh của An phu nhân!”

“Ồ? Cô ấy sao lại làm ô uế thanh danh của tôi rồi?” Dạ Cô Tinh đi tới, cả người mang dáng vẻ khô ráo mát mẻ, ung dung thoải mái, so với sự nhếch nhác của Uyển Tử Kỳ tạo nên sự đối lập rõ rệt.

“Phu nhân.” Đặng Tuyết lui tới bên cạnh, có lễ có tiết.

Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh xuất hiện, trong mắt Uyển Tử Kỳ hiện lên nụ cười đắc ý. Nhưng rất nhanh được giấu đi sạch sẽ, trên mặt từ đầu tới cuối, đều là một bộ dáng cực kỳ tủi thân.

“An phu nhân, xin lỗi vì đã làm phiền. Một mình tôi ở trong phòng chán quá, nhịn không được ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành, vốn tưởng rằng trời sẽ không mưa, không ngờ bão lại đến, trên đường không thấy có ai, lúc này mới muốn vào trú mưa nhờ một chút, không biết… chị có tiện không?”

Thực ra, những lời này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như, cô ta đi chỗ nào không đi, lại chọn nhà chính có bảo vệ nghiêm ngặt để vào?

Ví dụ nữa, ngày hôm qua trạm khí tượng đã thông báo rõ ràng thời gian bão đi qua, cả lượng mưa cũng dự báo rõ như ban ngày, hơn nữa còn thông báo đến mỗi nhà mỗi hộ, làm tốt công tác xác nhận.

Biết rõ sẽ xảy ra mưa to, cô ta sớm không ra ngoài, muộn không ra ngoài, lại trùng hợp đi vào cái giờ này?

Dạ Cô Tinh bất động thanh sắc đánh giá đóa bạch liên hoa đang khóc lóc thảm thương trước mắt này, giống như đang xem kỹ một kiện hàng hóa, khách quan không có một chút dịu dàng, lạnh lùng hà khắc lại sắc bén.

Không thể không thừa nhận, Uyển Tử Kỳ cũng có chút vốn liếng.

Mặt trứng ngỗng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng gần như nhìn không ra lỗ chân lông, càng không bị sạm da, mấy vấn đề về mụn trứng cá, môi hơi dày, nhìn rất gợi cảm, khiến người ta có cảm giác xúc động muốn hôn một cái, trên tổng thể khuôn mặt, đặc sắc nhất, phải kể đến đôi mắt ro tròn, không phải khung mặt của người châu Âu, trái lại bản thân lại mang dáng vẻ yểu điệu như mấy cô gái Hàn Quốc.

Dáng người cũng rất đẹp, eo nhỏ, mông cong, ngực lớn, nhất là sự quyến rũ của vòng một, chẳng trách An Tuyển Thần sẽ chọn cô ta làm đối tượng dã chiến, chắc hẳn, dùng rất bền…

Uyển Tử Kỳ để mặc cho Dạ Cô Tinh đánh giá, toàn thân lạnh run, nhưng vẫn lễ phép, luôn duy trì nụ cười trên khóe môi, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ không biết phản kháng.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy lâu lắm đâu, chỉ là muốn thay một bộ đồ, tắm nước nóng, đợi tạnh mưa sẽ rời đi ngay.” Mắt cô ta lộ vẻ van xin, ngược lại Dạ Cô Tinh hiện ra vẻ khắt khe, loại tình huống đột ngột này cũng không giúp người ta, có hơi có chút khó xử.

Khi nói lời này, Uyển Tử Kỳ hơi nâng cao giọng, đám giúp việc trong nhà đều có thể nghe thấy cam đoan, thật đúng là biết tận dụng dư luận.

Đáng tiếc, tính toán của cô ta đã sai rồi.

Người có thể tới phục vụ ở nhà chính, có thể giống như những bà già bình thường chỉ biết buôn chuyện bên ngoài sao?

Mỗi một người ở đây đều được đào tạo bài bản, một ánh mắt cũng không liếc về phía bên này.

Mắt Đặng Tuyết lộ vẻ châm biếm, không tìm đường chết thì sẽ không chết.

“Cô cũng không cần giả bộ đáng thương nữa, biết điều chút, trở về…”

Dạ Cô Tinh giơ tay cắt ngang Đặng Tuyết, nhìn Uyển Tử Kỳ phá lệ cười ôn hòa, “Đã như vậy, cứ mời vào đi, tiện thể giúp người, cũng là tiện giúp chính mình, hơn nữa, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ…”

“An phu nhân, thật sự rất cảm ơn cô.” Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ vẻ cảm kích.

“Không có gì, người một nhà, không cần nói nhiều.”

Da đầu Đặng Tuyết tê rần.

Uyển Tử Kỳ nheo mắt.

Dạ Cô Tinh lại cười hết sức ôn hoà, gần như ôn hòa đến mức quỷ dị.

“Bân, cô dẫn cô Uyển đến phòng khách, tìm một bộ đồ sạch sẽ đưa qua.”

“Cô Uyển, mời đi bên này.” Thái độ rất khách sáo, mắt nhìn thẳng, vừa nhìn là người đã được đào tạo bài bản.

Uyển Tử Kỳ nghìn ân vạn tạ.

“Tương Tú, cô lại đây.” Đặng Tuyết hướng về phía bên cạnh ngoắc tay, vừa liếc mắt qua phòng khách, “Giám sát chặt chẽ cô ta cho tôi, hiểu không?”

“Vâng.”

Dạ Cô Tinh lại không để ý, đi thẳng về phía sô pha, ngồi xuống, “Đừng có nghĩ người ta phức tạp như thế chứ.”

Dùng cách thức sứt sẹo này để bước vào nhà chính, thật sự không hề thông minh tí nào, đối thủ không ở cùng một đẳng cấp, đơn giản thô bạo là được rồi, không cần coi trọng quá mức.

Đặng Tuyết lại hiểu lầm ý của cô…

“Hóa ra cô chủ là ung dung ngồi thẳng bục câu cá, cẩn thận không bị mèo vơ lấy.”

Ý cười Dạ Cô Tinh càng thêm sâu, “Đây rõ ràng là một con hồ ly…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.