Hít một hơi thật sâu, “Đúng vậy, em muốn đối phó với anh ta. Sao vậy, không được à?”
An Tuyển Hoàng nhíu chặt lông mày, một lúc sau mới nói: “Em đó, đừng quá hiếu thắng.”
Cô cong môi cười, ánh mắt long lanh, vẻ bề ngoài xinh đẹp, “Người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, cho dù háo thắng đến đâu cũng đều không bị gọi là háo thắng.”
Anh thầm cười, “Thế gọi là gì?”
“Tùy, hứng.”
Anh cho cô đủ quyền hành để thoải mái bốc đồng, tùy hứng, người đàn ông này sủng cô tới tận trời, cho nên cô mới có sự phách lối và cuồng vọng, vô pháp vô thiên này.
“Em đó…” Người đàn ông cười khổ, gương mặt lạnh lùng thoáng chốc mềm mại, trong mắt đều là cưng chiều và bất đắt dĩ.
Ngày hôm sau, khi Dạ Cô Tinh xuất hiện tại trường quay, Leo đã sớm chờ cô ở phòng thay đồ.
Hôm qua, vào lúc xúc động nhất thời đã nói ra chuyện kia, bây giờ tỉnh táo tại, cẩn thận suy nghĩ thấu đáo, anh ta lại có hơi hối hận, nhưng trong đó lại có phần nhiều là nhẹ nhõm.
Dạ Cô Tinh sẽ phản ứng ra sao? An Tuyển Hoàng sẽ có thái độ gì? Mà cô có thể ảnh hưởng bao nhiêu tới quyết định của An Tuyển Hoàng?
Một loạt những nhân tố không thể khống chế được khiến anh ta bất an, cả đêm trằn trọc, chờ mãi cũng chờ được tới sáng sớm ngày hôm sau, anh ta thu dọn xong, đã lập tức chạy tới trường quay.
Leo biết rõ, thế lực có thế sánh ngang với gia tộc Ives, ngoại trừ nhà họ An thì không còn ai khác, bây giờ chỉ có nắm chắc được cọng rơm cứu mạng này, mới có thể tìm được cơ hội thoát khỏi sự khống chế của gia tộc Ives.
Thong thả ăn xong bữa sáng, Dạ Cô Tinh lau miệng sạch sẽ, mới từ từ mở cửa phòng hóa trang.
Leo nghe thấy tiếng động, lập tứcc đứng dậy, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế, khẽ cúi đầu, “Chào buổi sáng.”
Quả nhiên là thần thái đã rèn luyện thành bản năng, rất nhã nhặn.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, lịch sự đáp lại, “Chào buổi sáng.”
Có vẻ là đang định chơi trò chơi tâm lý chiến với cô.
Khi ngồi xuống trước bàn trang điểm, Dạ Cô Tinh sửa soạn dung mạo trên gương, nhất cử nhất động điềm tĩnh giống như một bức tranh sơn thủy vẽ bằng mực trơn bóng.
Leo bình tĩnh nhìn cô, nghĩ về điều đó vài lần, nhưng vẫn cố không nhắc đến chuyện đó.
Nếu người trong cuộc đã không vội, người ngoài cuộc như Dạ Cô Tinh cũng không cần phải vội.
Cô mặc dù rất muốn có được thông tin chi tiết về các thành viên trong gia tộc Ives, nhưng lại không phải chỉ có Leo là con đường duy nhất, đây chính là vốn liếng lớn nhất của cô!
Cuộc mua bán thành công hay không, đã là vế không quan trọng nữa rồi, Leo con người này làm cho cô có phần hứng thú.
Em trai cùng mẹ khác cha của King Ives, chính thân phận đặc biệt này, cũng đủ khiến người ta tò mò.
Đúng vậy, là cùng mẹ khác cha, chứ không phải cùng cha khác mẹ!
Mang cái họ Ives này, nhìn vẻ bề ngoài thì anh ta là cậu hai của gia tộc, nhưng trên thực tế, sự tồn tại của Leo rất đáng xấu hổ, là sự xỉ nhục của lão gia chủ Brady, cũng là chỗ mất mặt từ trước đến nay của King.
Thử nghĩ mà xem, chính mẹ của mình lén lút với người khác, còn đến mức mang thai với người ta, chuyện này nếu là ai thì cũng là điều sỉ nhục.
Dạ Cô Tinh rất tò mò, một người có thân phận đặc biệt như vậy, làm thế nào lại sống được trong gia tộc Ives tới tận bây giờ, giờ đây, còn quay ngược lại phản kích.
Thực ra, chuyện này ở nơi phát triển như nước Pháp cũng không phải là vấn đề gì lớn. Brady có lẽ không can tâm, nhưng khi biết sự tồn tại của Leo, ông ta đã không còn là người nắm quyền của gia tộc, không còn quyền quyết định mọi thứ, giống như con hổ mất chiếc răng, dưới sự bảo vệ của King, Leo cuối cùng đã được gia tộc Ives công nhận, được gọi một tiếng là “cậu hai”!
Chuyện này nếu đặt ở Trung Quốc, bất kể thời cổ đại bảo thủ, hay là thời đại mới với tư tưởng ngày càng cởi mở hiện nay, đều không có cách nào tha thứ.
Nhưng trong mắt người Pháp, cha và mẹ địa vị bình đẳng, dù cùng mẹ khác cha hoặc cùng cha khác mẹ, họ đều là anh em ruột thịt, dù không nhất thiết phải thân nhau, nhưng ít nhất sẽ không thể nhẫn tâm nổi sát tâm.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng người đàn ông mở lời trước.
“Cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
Dạ Cô Tinh nghịch bút chì kẻ lông mày, đôi mắt đen lấp láy như rơi vào một bầu trời tràn ngập ánh sao, tỏa sáng hấp dẫn, “Tôi có thể đồng ý.”
Đúng vậy, cô nói là “có thể đồng ý”, chứ không phải “đồng ý.”
Leo dường như đã đoán được, trên khuôn mặt không có gì bất ngờ, hai mắt khép lại, “Cần điều kiện gì, cô nói đi.”
“Ngoài thông tin chi tiết của các thành viên trong gia tộc, tôi còn muốn biết rõ sự phân bổ lực lượng của Ives trên phạm vi toàn cầu, bao gồm buôn lậu, vũ khí, ma túy và các giao dịch ngầm khác, còn có thói quen sinh hoạt cá nhân của King Ives, anh có thể lấy được những thông tin ấy không?”
Người đàn ông nghe xong, ánh mắt hiện lên sự cảnh giác, “Cô muốn bản đồ phân bố thế lực của gia tộc Ives tôi có thể hiểu được, nhưng nó liên quan gì đến thói quen sinh hoạt của King?”
“Tôi đâu có nói hai việc này có liên quan với nhau đâu?” Dạ Cô Tinh giang hai tay, ánh mắt vô hại.
“Vậy cô muốn làm gì?” Càng lúc càng do dự, giọng nói mang theo cảm giác hùng hổ dọa người.
Dạ Cô Tinh cười, “Yên tâm, tôi sẽ không phái người đến ám sát anh ta.”
Leo cười nhẹ nhõm, “Chuyện này thì tôi không lo.” Trong mắt anh ta hiện lên sự tin tưởng và kiêu ngạo.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Xem ra, anh rất có lòng tin đối với năng lực của King.”
“Thực sự không thể đánh giá thấp anh ta.” Nói một cách đơn giản, dường như đây là sự thật hiển nhiên.
“Nếu đã như vậy, anh có chấp nhận các yêu cầu của tôi không?”
Suy nghĩ một hồi, anh ta đột nhiên đứng dậy, đôi mắt sáng lên, “Tôi đồng ý!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nhìn theo bóng người rời đi, ánh mắt hiện ra vẻ trầm tư.
Xem ra, mối quan hệ giữa Leo và King không tệ như mọi người nghĩ.
…
“Một, hai, ba, action!” Phó đạo diễn đứng trước máy quay, trên tay cầm một tập kịch bản, vừa dứt lời, tiếng gõ bảng vang lên.
Nhiều khi mối quan hệ giữa nam và nữ có thể rất đơn giản, nói đi nói lại thì cũng chỉ có ba loại quan hệ: vợ chồng, bạn tình, người lạ.
Sau đêm đó, Rose và người đàn ông từ loại mối quan hệ thứ ba đã trực tiếp bước vào mối quan hệ thứ hai, tốc độ tiến triển nhanh đến mức kinh ngạc.
Nhưng đối với hai con người táo bạo, điên cuồng, theo đuổi tự do như nhau mà nói, sự phát triển như vậy là điều đương nhiên.
Họ làm bạn đồng hành cùng đi du lịch, dựng lều trong rừng rậm nguyên thủy, dùng sinh mệnh thám hiểm; cùng dùng chung một ngọn đèn pin, đắp cùng một chiếc chăn bông, triền miên không dứt.
Tay trong tay băng qua sa mạc, băng qua cánh đồng đầy tuyết, anh đã cùng cô đến đích cuối cùng- Khả Khả Tây Lý!
Khi cuộc hành trình kết thúc, đã đi hết con đường của cô, đồng nghĩa với việc sắp phải chia tay.
Cô hiểu, anh cũng vậy.
Hai người vì cô đơn mà đến với nhau, bên nhau một thời gian ngắn, cuối cùng sẽ có một ngày chia tay nhau.
Nhưng không muốn ngày này đến quá nhanh như vậy.
Trên một bãi cát vàng, người phụ nữ đi chân trần, đôi bàn chân trắng nhỏ chìm vào một màu vàng óng, thật là đẹp.
Máy quay từ từ di chuyển lên trên, kết hợp góc váy của người phụ nữ đang tung bay trong gió, đôi chân thon dài thẳng tắp ẩn hiện dưới làn váy, nhìn mơ hồ.
Chỉ có hình xăm bông hồng quyến rũ nở rộ chỗ cổ chân hiện lên một cách rõ ràng, không sợ bất cứ kẻ nào nhìn trộm.
Cô tên là Rose, thích nhất là hoa hồng đen!
Người đàn ông sánh bước bên cô, nắm tay nhau, cũng chân trần đi lang thang trên cát vàng.
Cô nói, “Tôi đến rồi.”
Đến Khả Khả Tây Lý rồi, kết đích cuộc hành trình, đến lúc nên nói lời tạm biệt.
Sau một lúc, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng, chỉ đáng tiếc, tôi vẫn còn muốn bước tiếp ở trên con đường này.”
“Cho nên, con đường của chúng ta không giống nhau.” Người phụ nữ quay đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật.
Người đàn ông im lặng, cảm xúc trong ánh mắt thay đổi rất nhiều, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Cho nên, không tiếp tục đi nữa sao?”
Người phụ nữ chỉ về phía trước, “Nhìn xem, đã đến cuối con đường rồi, tiếp tục thế nào đây?”
Anh cười nói: “Được.”
Hai con người đều kiêu ngạo, không bao giờ cho phép cái đầu kiêu ngạo của mình cúi xuống.
“Chia tay vui vẻ.” Cô cũng cười tươi như hoa.
Trên đời này, mọi cuộc gặp gỡ đều định sẵn sẽ có một cuộc chia tay, mỗi một sự khởi đầu đều đồng nghĩa với việc sẽ có lúc phải kết thúc.
Không có gì tồn tại mãi mãi, cũng không có ai đáng để nhớ mãi.
“Over!” Cohen vẫy tay, “Qua!”
Cả nhóm nhân viên đều tươi cười
Cohen mở lời, hưng phấn vỗ tay, mọi người đều nhìn sang anh.
“Tin rằng mọi người đều nhìn thấy rồi. Đây là cảnh quay gần cuối của chúng ta ở Thanh Hải rồi, còn một cảnh nữa thôi, hy vọng mọi người sẽ nâng cao tinh thần hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Dạ Cô Tinh mới thay quần áo xong, từ phòng hóa trang đi ra, thì đã bị đẩy lên trường quay.
“Hả? Đứa trẻ kia đâu?!” Giọng nói kinh ngạc của phó đạo diễn từ xa vang lên, cùng với sự bối rối và lo lắng.
Cohen đứng từ xa, nghe vậy, vẻ mặt tối sầm lại, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó đạo diễn lau mồ trên trán, thành thật trả lời: “Diễn viên nhỏ của chúng ta không thấy đâu cả.”
Lúc này một trợ lý dáng dấp nhỏ bé đột nhiên xuất hiện, “Có phải là cô bé mặc áo len trắng đó không?”
“Đúng vậy! Là cô bé ấy…” Phó đạo diễn vội vàng hỏi: “Cô bé bây giờ đang ở đâu? Mấy người chúng tôi đều tìm nãy giờ mà không thấy!”
“Tôi vừa nhìn thấy cô bé… hình như cô bé bị người nào đó đưa đi rồi.”
Phó đạo diễn nghiến răng, không khỏi chửi bới, vội vàng vò đầu bứt tai.
Cảnh cuối vốn phải là mọi chuyện êm xuôi thì mới may mắn, nếu vì sự cố từ phía anh ta mà bị hoãn lại, chỉ sợ ngày mai cả đoàn sẽ tới bắt đền anh ta mất thôi!
Cohen đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp ra lệnh, “Tìm lại một cô bé khác đi.”
Phó đạo diễn vẻ mặt ngượng ngùng, “Tìm người mới vào lúc này, e rằng… hơi khó.”
Cohen rơi vào trầm tư, nghĩ cách khắc phục.
“Tôi có thể giới thiệu một người.” Đó là nhân viên vừa rồi, anh ta nói chuyện với ánh mắt đầy sự tự tin.
“Ai?” phó giám đốc vội vàng nói.
“Vũ Văn Cảnh!”
“Thần đồng diễn xuất kia ấy hả?”
Nhân viên làm việc gật đầu, “Cô bé đang quay ở trường quay ngay bên cạnh chúng ta, nghe nói là quay quảng cáo cho một trò chơi trẻ em.”
Cohen gật đầu, “Vậy cậu dẫn người đi nói chuyện với Vũ Văn Cảnh một chút, xem có thể mượn người bên đó sang chỗ chúng ta không!”
Phó đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy sang trường quay bên cạnh.
Có thể thấy bên kia rất rễ thuyết phục, phó đạo diễn sang bên đó chưa đến mười lăm phút, đã đưa về một cô bé vô cùng xinh xắn.
Đứa trẻ đó nhìn thoáng qua mới chỉ sáu bảy tuổi, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng khiến người ta muốn cắn một cái.
Nhìn thấy người lạ, cũng không lạ lẫm, chào từng người anh, chị, cô, chú với nụ cười ngọt ngào, rất đáng yêu.
Khi đến lượt Dạ Cô Tinh, cô bé ngọt ngào gọi: “Chào chị!”
Bỗng nhiên lòng mềm nhũn, chỉ nhìn thấy cô cười dịu dàng, thân thiện đưa tay ra, “Xin chào, chị là Dạ Cô Tinh.”
Cử chỉ bình thường, chào hỏi và trò chuyện như một người bạn, Vũ Văn Cảnh nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa biết ơn.
Bởi vì lí do tuổi tác, có lẽ không có ai dùng thái độ bình đẳng như vậy đối xử với cô bé.
Nụ cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương, “Xin chào, em là Vũ Văn Cảnh.”
Hai bàn tay, một to một nhỏ, thân thiện nắm lấy nhau.