[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 635: Ma cà rồng và huyết nô của hắn (36)



"Thì ra là ở đây."

...

Bất quá những chuyện này không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của Nam Nhiễm ở tiểu thế giới.

Dù sao nó cũng không có quan hệ gì tới cô.

Gần đây cô đang bị tiểu hắc cầu làm cho bối rối.

Từ sau khi Đậu Phộng phát ra đoạn hình ảnh đó, tiểu hắc cầu giống như bị tàn phế, không chịu nhúc nhích cứ ghé vào gầm sô pha. Có một lần Nam Nhiễm triệu hoán nó ra để đập hạch đào(*) nhưng nó cũng không chịu bò ra, vẫn vững vàng nằm im một chỗ, không nhúc nhích.

Chính bản thân Nam Nhiễm cũng sắp quên mất mình có được tiểu hắc cầu thế nào.

Chỉ nhớ rõ trước đây khi còn ở lao ngục, có một ngày tiểu hắc cầu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Lúc ấy, tiểu hắc cầu vẫn chưa có linh trí như bây giờ, nó cứ liên tục ngây ngốc xoay vòng vòng quanh người cô. Sau đó nó ở cạnh cô, bồi cô suốt mấy vạn năm, rồi càng ở thì càng thông minh hơn.


Sống chung với tiểu hắc cầu lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy nó biến thành dáng vẻ thành thành thật thật không nhúc nhích thế này khiến Nam Nhiễm nghi ngờ không biết có phải đầu của tiểu hắc cầu bị hỏng rồi không?

Đến tận khi được hệ thống nhắc nhở, cô mới nhớ ra, tiểu hắc cầu vốn dĩ không có đầu, cũng không có chỉ số thông minh.

Hôm nay, Công Tử Uyên có chuyện phải ra cửa mà cô cũng chuẩn bị đến bệnh viện nhìn cố chủ của mình, nhưng mới ra khỏi nhà đã bị Lệ Nhã chặn lại.

Lễ Nhã đột nhiên xuất hiện.

Cô ta vẫn mặc một chiếc váy dài màu trắng, vẻ mặt tức giận, hai mắt dán chặt vào người Nam Nhiễm giống như đang nhìn một tội nhân đại nghịch bất đạo.

Nam Nhiễm đút tay vào túi, cau mày.

Lệ Nhã nghiến răng: "Không ngờ một nhân loại thấp kém như ngươi lại có thể giảo hoạt như vậy. Nhân lúc Vương mất trí nhớ mà lừa Vương, nói dối bản thân là cô gái ngài ấy yêu nhất?"


Hai con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm cô ta.

Lệ Nhã cười lạnh: "Có phải ngươi tò mò rốt cuộc ta làm sao biết được chuyện này không? Ngươi nghĩ ma cà rồng chúng ta dựa vào đâu sống lâu như vậy? Bởi vì chúng ta vô khổng bất nhập(*), bởi vì chúng ta là chủng tộc cường đại nhất trên thế giới."

Lúc nói đến đây, sắc mặt của cô hơi trầm xuống.

"Nam Nhiễm, ngươi cảm thấy nếu chuyện này bị Vương phát hiện thì ngươi có thể còn sống không? Vương hận nhất là bị người khác lừa gạt." Lệ Nhã vừa nói vừa quan sát biểu tình của Nam Nhiễm, thấy dáng vẻ của cô vẫn thản nhiên như ban đầu, hoàn toàn không có gì gọi là hoảng sợ khi bị vạch trần. Lệ Nhã nắm chặt tay.

"Ta nghĩ có chuyện ngươi cần phải biết."

Nam Nhiễm xoa xoa lỗ tai, cảm thấy cô ta lải nhải nghe đến phiền.


Lệ Nhã lạnh giọng nói: "Vương là hoàng tộc duy nhất còn sót lại, ta là con gái duy nhất của bá tước, hai người chúng ta đều có mục đích chung. Tuy hiện tại Vương vẫn chưa yêu ta, hơn nữa còn vì ngươi bịa đặt nói dối mà Vương không muốn cưới ta. Nhưng ngươi đoán xem, nếu để Vương biết được ngươi lừa gặt ngài ấy, nếu Vương khôi phục trí nhớ thì ngài ấy sẽ chọn một nhân loại hèn mòn vừa mở miệng ra đã nói dối hay là chọn cưới ta, sau đó chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với ta?"

Nam Nhiễm cụp mắt, hai hàng lông mi đen nhánh che khuất biểu cảm trong mắt cô, không biết là cô đang suy nghĩ cái gì.

Lệ Nhã thấp giọng: "Từ trước đến giờ Vương chỉ thích những cô gái đoan trang biết nghe lời, nếu không phải ngươi dùng lời bịa đặt buồn cười kia để trói buộc ngài ấy thì ngươi nghĩ xem ngươi có được ngài ấy ưu ái như bây giờ không? Có phải ngay lần đầu tiên gặp mặt ngài ấy đã muốn hút sạch máu của ngươi, muốn gϊếŧ ngươi không? Đó là vì trong mắt ngài ấy, ngươi chỉ là một vật chứa máu mà thôi. Chỉ cần chọc thủng lời nói dối kia, thân phận của ngươi sẽ trở lại đúng với địa vị ban đầu ngươi vốn có, mà sự tồn tại của ngươi cũng sẽ chỉ khiến ngài ấy nhớ lại những chuyện ngài ấy đã làm trong khoảng thời gian mất trí nhớ. Ngươi sẽ chỉ khiến ngài ấy ghê tởm mà thôi."
...

Tui mới phát hiện vị diện này có hai người chuyên môn đã yếu còn thích ra gió, chính là:

1. Thi Lạc

2. Lệ Nhã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.