Nhưng cái loại cảm giác này khiến Nam Nhiễm cảm thấy vô cùng thoải mái, nhịn không được muốn tới gần cô ấy, sau đó cọ cọ vài cái lên vai cô ấy.
Cô gái thấy Nam Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Cô bước từng bước tới cạnh cửa sổ, sau đó duỗi tay đỡ Nam Nhiễm xuống.
Đợi đến khi hai chân Nam Nhiễm chạm đất thì cô mới phát hiện bản thân vừa rồi lại có thể nhìn một cô gái tới thất thần, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời leo xuống cửa sổ.
Sau đó, chỉ nghe cô gái kia nhàn nhạt nói: "Tôi là Tô Yên."
Hiếm khi Nam Nhiễm có phản ứng.
"Ừ." Đơn giản đáp một tiếng xong, Nam Nhiễm liền im lặng.
Đội trưởng đội bảo an thấy Tô tổng vừa đến nữ sinh tên Nam Nhiễm liền ngoan ngoãn nghe lời, hắn ta nhịn không được nhẹ nhõm thở dài một tiếng.
Bất quá, hắn ta còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì đã phát hiện nữ sinh tên Nam Nhiễm kia ôm chầm lấy Tô tổng. Không những thế cô còn dựa đầu vào vai của Tô tổng, cọ cọ vài cái, rồi hít hà hương thơm trên người Tô tổng.
Mặt của đội trưởng đội an kéo căng.
Đây xác định không phải là một nữ lưu manh chứ? Rốt cuộc nữ sinh này đang làm gì thế?
Ngược lại, Tô tổng của bọn họ rất thản nhiên để Nam Nhiễm dựa vào, còn tùy ý để cô làm mọi thứ cô muốn.
Đừng nói là đội trưởng đội bảo an, ngay cả những nhân viên bảo an khác cũng kinh ngạc đến mức suýt nữa là rớt cằm.
Tô Yên duỗi tay, vuốt nhẹ vài cái lên tấm lưng ướŧ áŧ của Nam Nhiễm, tiếp theo cô đẩy đối phương ra, nhàn nhạt nói: "Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây, đi tắm rửa rồi đổi một bộ quần áo khác đợi cảnh sát tới."
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cô gái trước mắt một cái.
Cô không để ý hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải nghe lời cô?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Từ lúc cô bước vào khách sạn, cameras đã quay lại được tất cả hình ảnh của cô. Bao gồm cả việc cô ở trong lối thoát hiểm đánh người. Nếu hiện tại cô chạy trốn thì dù cô có lý do gì cũng bị quy về tội chạy án, một khi bị bắt tội sẽ càng thêm nặng."
Nói tới đây, cô hơi dừng lại một chút, sau đó lại bổ sung.
"Nếu hiện tại cô gặp cảnh sát, báo án rằng người đại diện của cô muốn lừa cô bán dâʍ để kiếm tiền, còn ba tên này ép buộc cô vào phòng sau đó ý đồ muốn quy tắc ngầm với cô thì tất cả những chuyện cô vừa làm đều được quy về phòng vệ chính đáng. Không chừng cảnh sát còn sẽ khen cô làm rất tốt."
Tô Yên chậm rãi nói từng câu từng chữ, rất rõ ràng cô không chỉ đang nói với Nam Nhiễm mà còn đang nói với tất cả mọi người trong phòng.
Nghe được lời này, tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi.
Ban nãy khi bọn họ mới xông vào, nhìn cảnh tượng trong phòng, bọn họ còn cho rằng Nam Nhiễm mới là người xấu.
Hiện tại nghe Tô tổng giải thích một hồi.
Má ơi! Thì ra tiểu cô nương này mới là người bị hại.
Đạo diễn Trương nằm trên đất tức giận chỉ tay vào mặt Tô Yên.
"Mày thì biết cái gì! Mày không nhìn thấy bọn tao bị nó đánh sao? Sao mày có thể trợn mắt nói dối như thế? Tao muốn khiếu nại mày, tao muốn tố cáo bọn mày thông đồng với nhau!"
Tô Yên nhận lấy mấy tập văn kiện trên tay trợ lý, chậm rãi ném từng cái từng cái lên bàn.
"Ảnh chụp các đoạn tin nhắn, các cuộc ghi âm trò chuyện, video quay lại cảnh cưỡng ép phụ nữ và trẻ vị thành niên mại dâʍ, biên lai chi tiền và bằng chứng lợi dụng chức vụ của bản thân để nhận hối lộ."
Tô Yên nhàn nhạt nói xong, vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt tên đạo diễn Trương kia trắng bệch.
"Căn cứ theo quy định của pháp luật, hành vi cưỡng ép phụ nữ mại dâʍ bị phạt từ 5 năm đến 10 năm tù, nếu tạo ra ảnh hưởng lớn cho xã hội thì mức phạt sẽ tùy thuộc vào sự quyết định của thẩm phán. Hành vi lợi dụng chức vụ để chi tiền và nhận hối lộ sẽ bị cấu thành tội xâm chiếm tài sản, phạt tù trên dưới 5 năm, tịch thu toàn bộ tài sản tham ô."
Cô ngừng lại một chút rồi lãnh đạm lên tiếng.
"Còn tội sử dụng bạo lực cưỡиɠ ɦϊếp, lừa bán phụ nữ, truyền bá hành vi mại dâʍ gây loạn trật tự xã hội, cộng tất cả lại, có lẽ cả đời này của ông sẽ phải trải qua trong tù."
Tô Yên mới nói xong, đạo diễn Trương liền ngã xuống đất, trực tiếp ngất xỉu.