Vì thế cô càng dùng sức tránh khỏi người anh nhưng cô chỉ mới nhúc nhích, Hoắc Xu đã ôm chặt lấy cô hơn, càng giãy giụa thì càng ôm chặt. Cuối cùng, Hoắc Xu ném chiếc ô che mưa trong tay xuống, giữ chặt lấy tay phải của cô, giam cầm cả người cô vào ngực, sau đó rũ mắt nhìn Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm sửng sốt vì hành động của anh.
"Anh không muốn sống nữa?"
Hắn muốn làm gì? Có ý gì thế? Muốn tìm chết?
Hoắc Xu thâm trầm nhìn cô.
"Quan hệ của chúng ta là gì?"
Nam Nhiễm có chút thất thần, nhẹ nhàng lau nước mưa rơi trên vai anh.
"Hả?"
Hoắc Xu nhàn nhạt mở miệng lần nữa: "Vì cái gì nửa đêm lại lẻn vào phòng bệnh của anh? Chỉ vì ôm anh mới ngủ được?"
Hai người nói chuyện, Vũ Minh đứng bên cạnh nghe rõ ràng.
Vẻ giận dữ và xấu hổ trên mặt càng lúc càng đậm hơn.
Lẻn vào phòng bệnh?
Ngủ chung với anh ta?
Chuyện vội vàng bò lên giường người khác như vậy mà cô cũng làm được?
Vũ Minh chịu đả kích rất lớn, lúc nhìn Nam Nhiễm, ánh mắt giống như đang nhìn thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu. Quả nhiên những gì Tử Thiến nói với anh ta không sai, thế mà anh ta lại bị mù đi thích một người phụ nữ không biết liêm sỉ bò lên giường người khác. Hơn nữa cô còn không cảm thấy hổ thẹn, còn cho rằng rất vinh dự, một chút cũng không cảm thấy thẹn với lương tâm.
Trên thế giới này còn có loại phụ nữ như vậy?
Nam Nhiễm thấy dạ minh châu kiên trì ôm mình như thế, cô không giãy giụa nữa, duỗi tay ôm lấy anh.
Phảng phất như đang xác minh phỏng đoán của Vũ Minh, chỉ nghe Nam Nhiễm bỗng nhiên nói một câu; "Chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta không phải tình nhân sao?"
Tiếng nói vừa dứt, hai mày Vũ Minh cau lại hết mức như có thể kẹp chết một con ruồi. Anh ta vô cùng phẫn nộ, cảm thấy bản thân như bị lừa. Chỉ là một người phụ nữ không sạch sẽ tùy tiện bò lên giường đàn ông, dựa vào đâu cô có thể đúng lý hợp tình cự tuyệt anh ta như vậy?
Bất quá, người đàn ông nhìn qua khí độ bất phàm kia lại vô cùng vừa lòng với câu trả lời này.
Anh ta trơ mắt nhìn người đàn ông kia đặt một nụ hôn lên môi Nam Nhiễm, sau đó lại nghe người đàn ông lạnh nhạt nói một câu.
"Nghĩ đúng rồi, coi như có lương tâm."
Thời điểm Vũ Minh nghe được câu nói kia, anh ta không thèm liếc mắt nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Anh ta đúng là mù rồi mới thích loại phụ nữ như thế!
Loại chuyện này cũng có thể dửng dưng nói ra như vậy, đúng là ghê tởm!
Thái độ của Vũ Minh đối với Nam Nhiễm đã thay đổi, chưa tới năm phút, đã thành công chuyển từ một người theo đuổi thành một người cực kỳ chán ghét cô.
Sự rời đi của Vũ Minh cũng không tác động nhiều tới hai người kia.
Nhưng lạ ở chỗ, từ trước đến nay Nam Nhiễm chưa từng thích bung dù nay lại chủ động nhặt cây dù trên đất lên, hơn nữa còn che lên đỉnh đầu hai người.
Qua hồi lâu, Hoắc Xu lại nói một câu: "Bác sĩ nói anh đã có thể xuất viện."
Hai mắt Nam Nhiễm như phát sáng: "Thật ư?"
"Ừ."
"Anh về nhà với em được không?"
Nam Nhiễm vẫn luôn tâm tâm niệm niệm vấn đề này. Từ sớm cô đã nghĩ đến việc đợi khi nào dạ minh châu có thể xuất viện thì cô sẽ đưa người về. Như thế thì cô sẽ không cần tất bận mỗi ngày chạy qua chạy lại nhìn anh nữa. Thậm chí vì để lừa dạ minh châu về nhà Nam Nhiễm còn suy nghĩ ra rất nhiều điều kiện mê người.
Tỷ dụ như, ở trong nhà cô, dạ minh châu muốn làm gì thì làm cái đó, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, cứ trực tiếp coi nhà cô thành nhà của mình là được.
Chỉ là cô còn chưa nói ra những cái đó thì đã nghe Hoắc Xu nhàn nhạt một câu.
"Được."
Nam Nhiễm nghe vậy nhịn không được xác nhận lại một lần nữa.