Nam Nhiễm dùng sức nắm chặt lấy tay vịn cầu thang.
Hệ thống nhìn dáng vẻ của ký chủ giống như sắp sửa nổi giận, nó nhanh chóng thỏ thẻ nói: [ký chủ, hiện tại cơ thể của cô rất yếu, có lẽ cô không đánh lại Hạ Băng đâu.]
Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói, tầm mắt dời sang chỗ khác.
Cô bước dọc theo cầu thang, từng bước từng bước chậm rãi xuống lầu, cường ngạnh phá vỡ bầu không khí hòa thuận vui vẻ trong phòng.
Đầu tiên cô nhìn Hạ Băng một lúc sau đó thì liếc mắt nhìn lão gia tử.
Hệ thống nhỏ giọng giải thích: [ký chủ, ông lão kia chính là gia gia của Hoắc Xu. Từ nhỏ cho đến lớn, Hoắc Xu đều được ông ấy nuôi dưỡng dạy dỗ. Tình cảm của ông cháu bọn họ rất tốt.]
Hệ thống sợ ký chủ tức giận đánh luôn cả gia gia của Hoắc Xu. Đến lúc đó chỉ sợ cục diện sẽ còn khó khống chế hơn bây giờ.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên hệ thống nhìn thấy Nam Nhiễm đến trước mặt lão gia tử, lễ phép gọi một tiếng: "Gia gia."
Nam Nhiễm vừa mở lời cả phòng liền an tĩnh.
Trong ánh mắt của Hạ Băng hiện lên vẻ khinh thường.
Hình như đến tận bây giờ Nam Nhiễm vẫn không nhận rõ thân phận của bản thân, vậy mà còn dám mở miệng gọi hai tiếng gia gia.
Hoắc Xu ngồi bên kia, lúc nghe Nam Nhiễm mở miệng, sống lưng cứng còng của anh hơi thả lỏng. Ban nãy khi nhìn thấy cô đi xuống, anh lại theo bản năng muốn đứng dậy đi qua đón cô, cũng may cuối cùng vẫn phản ứng lại được, cố gắng nhịn xuống.
Anh biết bình thường cô gái này không thèm để bất cứ ai vào trong mắt.
Vì thế khi nghe cô ngoan ngoãn gọi một tiếng gia gia, anh mới kinh ngạc vài giây, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên độ cong nhẹ. Nụ cười kia rất nhạt sợ rằng cũng chỉ có chính anh mới biết bản thân đã cười một cái.
Ngay cả Hoắc lão gia bên này... cũng bị kinh ngạc không thôi. Thời điểm Nam Nhiễm gọi một tiếng gia gia, sống lưng của lão gia tử thẳng tắp, hai tay nắm chặt lấy quải trượng, cố gắng khống chế bản thân.
Đứa bé này cũng không có không lễ phép như ông nghĩ. Ít nhất trong mắt con bé vẫn còn một người gia gia như ông.
Cứ thế một tiếng gọi gia gia này đã làm cho suy nghĩ của Hoắc lão gia bay lật hướng. Đến khi lấy lại bình tĩnh, ông mới ho khan một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Ừ."
Hạ Băng nhìn Nam Nhiễm, nhịn không được mở miệng: "Tiểu Nhiễm, nghe nói cô bị bắt cóc, có bị sao không? Vết thương trên trán cô có nghiêm trong không? Đã đi khám bác sĩ chưa?"
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Hoắc lão gia mới tốt hơn được một chút lập tức xám xịt, ông thấp giọng trào phúng một câu: "Cô ta lợi hại như vậy còn cần tìm bác sĩ làm gì? Ai biết vết thương trên trán là ở đâu ra?"
Nam Nhiễm nghe lời này thì giơ tay sờ sờ vết thương trên trán mình.
Hoắc Xu lạnh nhạt gọi: "Gia gia."
Hoắc lão gia dùng ánh mắt không thể ngờ nhìn cháu nội của mình.
Nó còn che chở cho cô ta?
Ông có bôi nhọ cô ta sao?
Những lời ông nói đều là sự thật. Chỉ có cô ta mới có thể làm ra những chuyện như vậy.
Lúc này ánh mắt của Hạ Băng đảo nhanh qua hai người đàn ông trước mặt, cô ta vội vàng cười nói hòa giải: "Hoắc Xu, lúc em đến có hầm cho anh một ít canh, rất tốt cho việc điều dưỡng cơ thể. Gần đây trời mưa liên tục, cơ thể của anh lại không thể gặp mưa, chén canh này có công hiệu giải hàn làm ấm cơ thể."
Hạ Băng vừa nói vừa múc canh ra chén rồi bưng nó đi đến trước mặt Hoắc Xu, đưa canh cho anh.
Nhắc tới chuyện trời mưa, Hoắc lão gia liền nhớ tới việc cháu nội của mình vì Nam Nhiễm mà phải đội mưa liên tục, tâm tình của ông càng bực bội hơn, ông hừ mạnh một tiếng.
"Hừ!"
Nam Nhiễm bước qua, duỗi tay giữ lấy tay của Hoắc Xu, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hoắc Xu.