[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 760: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (30)



Nam Nhiễm thấy hắn bị thương thì có hơi đau lòng, nhưng nghĩ tới hắn đột nhiên không nói không rằng hủy đi tất cả dạ minh châu của cô, hơn nữa mấy ngày gần đây cô còn chưa bước vào cửa tẩm điện đã bị hắn chặn lại ở đây rồi tịch thu toàn bộ dạ minh châu mới tìm được, Nam Nhiễm liền bực mình.

Cuối cùng là hắn có ý gì?

Cô nắm chặt tiểu hắc cầu trong tay, tức giận.

Dạ minh châu muốn đuổi cô đi nên mới dùng chiêu này sao?

Đi thì đi, ai thèm chứ.

"Sau này ta không bao giờ tới đây nữa."

Nói xong cô liền nắm chặt tiểu hắc cầu rồi biến mất.

Quân Lâm thấy Nam Nhiễm bỏ đi, cả người cứng đờ. Hắn đứng trước cửa tẩm điện, một thân bạch y, sắc mặt lạnh lùng, vết roi dài rỉ máu trên má vô cùng chói mắt. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, hai mắt nhìn chằm chằm cửa tẩm điện thật lâu.


Nam Nhiễm ở bên kia, sau khi trở về địa lao thì ngồi xuống đống rơm rạ dùng sức đùa nghịch tiểu hắc cầu trong tay rồi ném nó xuống đất.

Tiểu hắc cầu bị ném văng ra ngoài xoay nửa ngày trên đất rồi đập liên tục xuống đất, mặt đất và nó va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang vô cùng lớn.

Tiểu hắc cầu run rẩy phát ra tiếng vù vù vù.

Ô ô ô, chủ nhân đúng là xấu xa.

Rõ ràng là chủ nhân muốn ném dạ minh châu nhưng tại sao cuối cùng lại ném một đứa bé đáng yêu như nó chứ?

Nam Nhiễm lăn qua lộn lại trong địa lao, đảo tới đảo đi một hồi thì đã qua ba ngày. Nhưng dù đã qua lâu như vậy nhưng đồng chí Nam Nhiễm vẫn chưa hề bớt giận.

Hai mày nhăn lại, nắm chặt tiểu hắc cầu: "Rốt cuộc hắn có ý gì?"

Y phục màu đỏ, gương mặt kiều diễm, rõ ràng là dáng vẻ người gặp người thích nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở hắc ám tối tăm rậm rạp khiến người khác vừa liếc mắt nhìn một cái, trong lòng đã không nhịn được run sợ.


Sau khi nói xong những lời này, cô lại nhịn không được ném tiểu hắc cầu xuống đất.

Bên kia, Quân Lâm một lần nữa đặt chân vào tẩm điện của Tô Yên.

Tô Yên thấy Quân Lâm đến thì có hơi ngoài ý muốn.

Cô nghi hoặc hỏi: "Có việc?"

Vẻ mặt Quân Lâm nhàn nhạt không có gì khác thường ngày.

Chỉ thấy môi hắn lúc đóng lúc mở, nhàn nhạt nói một câu.

"Tại sao không thể tìm thấy hơi thở của nàng ở Minh giới?"

Tô Yên vừa nghe lời này liền trầm mặc.

"Nàng ấy không chịu nói cho ngươi biết thì ta cũng không có cách nào giải thích với ngươi." Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Quân Lâm một cái rồi nhàn nhạt bổ sung: "Nàng vẫn còn sống."

Quân Lâm và Quân Tà của Vực sâu Ma Vực đều ra đời cùng lúc với hỗn độn, thậm chí bọn họ còn tồn tại sớm hơn thiên địa tận mấy vạn năm.

Chỉ sợ hắn vội vã tới đây là vì không phát hiện ra khí tức của Nam Nhiễm nên lo lắng cô ấy đã xảy ra chuyện.


Quân Lâm rũ mắt một lúc, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ nhưng sau đó rất nhanh nó đã biến mất.

Hắn chưa từng nghĩ tới nữ nhân kia sẽ lừa gạt hắn nhiều chuyện như vậy.

Nhìn bộ dáng không tim không phổi của nàng, hắn chỉ nghĩ từ nhỏ nàng được nuông chiều nên mới hư hỏng như vậy.

Mấy ngày hôm trước nàng đột nhiên biến mất, hắn đến Minh giới tìm người nhưng vừa đến đó liền phát hiện nơi đó không có khí tức của Nam Nhiễm. Nơi đó giống như không phải nơi Nam Nhiễm đã lớn lên, giống như nàng đang cố ý lừa hắn.

Nếu không phải Minh Vương lấy gia phả ra cho hắn xem bên trên có viết tên của nàng thì hắn còn cho rằng ngay cả tên của nàng nữ nhân kia cũng lừa hắn.

Trầm mặc một hồi, hắn giơ tay lên, ngay lập tức một viên dạ minh châu tản ra ánh vàng rực rỡ xuất hiện trong tay hắn.
Hắn đưa nó đến trước mặt Tô Yên, môi mỏng lúc đóng lúc mở, giọng điệu lạnh nhạt: "Giúp ngô đưa cái này cho nàng ấy, đa tạ."

Tô Yên nhận lấy viên dạ minh châu cực đại kia, gật gật đầu.

"Được."

Hắn không muốn giải thích thì thôi, dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Quân Lâm rời đi không bao lâu thì Tô Yên liền tới địa lao Minh giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.