[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 773-774: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (43 + 44)



Chương 773: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (43)

Nam Nhiễm bình thản rút chủy thủ ở ngực ra.

Cô giơ tay lên, mí mắt rũ xuống, vẻ mất kiên nhẫn ở giữa hai hàng lông mày càng lúc càng đậm hơn.

"Dược đâu?"

Trịnh Sam trịnh trọng dùng hai tay đưa bình sứ kia cho Nam Nhiễm.

"Đa tạ ơn cứu mạng của công chúa điện hạ."

Nam Nhiễm nhận lấy bình sứ kia, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vẻ mặt cô tái nhợt, mệt mỏi ôm lấy ngực của mình chầm chập cất bước.

Trịnh Sam thấy vậy liền chặn đường cô, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn.

"Công chúa điện hạ, ta sẽ không làm gì không nên làm. Chỉ là miệng vết thương của ngươi cần phải xử lý. Kim sang dược thượng hạng thoa ngoài da và thuốc uống ta đều có. Ngươi đi vào phòng tự xử lý đơn giản trước rồi đi tìm cũng không muộn."


Hắn ta còn chưa đê tiện tới mức ở ngay lúc này đi chiếm tiện nghi của nữ tử. Hơn nữa, hắn ta không nghĩ một con thú nhỏ bị thương là không còn tính công kích. Ngược lại lúc này mới là thời điểm một chiêu lấy mạng.

Hắn ta vẫn còn muốn sống lâu thêm một chút.

Đợi đến khi Nam Nhiễm xử lý xong vết thương, nghỉ ngơi một chút thì đã là nửa canh giờ sau.

Không thể không nói, mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ, thời tiết trong lành mát mẻ.

Tại một nơi mưa dầm liên miên như Phong Nguyệt Quốc này, rất hiếm khi được nhìn thấy thời tiết như vậy.

Bất quá Nam Nhiễm không ngờ lần nữa bản thân nhìn thấy Hàn Tư là lúc hắn đang ở cạnh vách núi.

Trịnh Sam đưa cô tới đây.

Trên đất chất đầy thi thể, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí làm người ta khó chịu, đau đầu.

Hàn Tư đứng trên đỉnh núi, cả người toàn là máu, sớm đã biến thành người huyết. Từng vết thương lớn nhỏ trên người hắn đều đang chảy máu không ngừng, có chỗ còn lộ ra cả xương trắng ở bên trong, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng. Trường đao trong tay hắn đã bị gãy làm đôi, hắn đứng đó, biểu tình lạnh nhạt.


Ám vệ bao vây chung quanh đã bị diệt trừ hơn phân nửa, không có người nào dám bước lên trước, vẻ mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ cảnh giác, ý đồ muốn tìm cơ hội xuống tay.

Nam Nhiễm híp mắt, hai con ngươi trong vắt bị bóng tối bao phủ.

Cô nâng bước chạy nhanh về phía trước.

Chỉ là vừa mới bước được vài bước đã nghe thấy Nam Vân cười lớn, nói: "Nam Nhiễm, không ngờ muội lại hành động nhanh như vậy, mới đó đã cùng Trịnh Vương gia tới đây." Giọng điệu của nàng ta không quá lớn nhưng vẫn đủ để đám người trong vòng chiến nghe rõ.

Hàn Tư vừa nghe lời này, sống lưng cứng đờ, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hai mắt bị tơ máu che kín nhìn chằm chằm về phía Nam Nhiễm.

Một đường chém gϊếŧ đến bây giờ, dù bị thương cũng giống như vô tri vô giác, trong lòng cũng chỉ có một ý niệm chống đỡ cho hắn, hắn muốn gặp nàng. Nữ nhân kia đợi hắn lâu như vậy mà vẫn chưa thấy hắn trở về thế nào cũng tức giận.


Hiện tại, cuối cùng cũng gặp được nàng, chỉ là bên cạnh nàng lại có thêm một người nam nhân thích hợp hơn hắn.

Sáng sớm nay, trên đường mang thức ăn trở về nhà tranh, hắn bị Nam Vân mang theo ám vệ chặn đường vây bắt. Nàng ta cười nói với hắn rằng, Nam Nhiễm đã thích Trịnh Vương gia nhiều năm, bây giờ, Trịnh Vương gia cũng có hứng thú với nàng, tính toán muốn lấy nàng vào phủ.

Nam Vân nói là Nam Nhiễm bảo nàng ta tới đây gϊếŧ hắn, miễn cho Trịnh Sam biết được nàng cùng ám vệ có quan hệ bất chính, ảnh hưởng việc nàng gả vào Vương phủ.

Nam Vân còn nói, dù có bất hòa thế nào thì trong người của bọn họ cũng chảy chung một dòng máu, quan hệ huyết thống không thể nào thay đổi, bọn họ cuối cùng đều là người thân trong một nhà. Nàng ta có thể giúp Nam Nhiễm, chỉ cần đồng ý quy thuận nàng ta.
Hắn biết Nam Nhiễm từng thích cái vị Vương gia kia, biết nàng đã thích hắn ta nhiều năm. Chỉ là tiểu công chúa nói với hắn, hiện tại chỉ thích mỗi hắn, hắn không tin những lời Nam Vân nói vì thế mới một đường gϊếŧ từ chân núi đến đây, từ rạng sáng cho đến khi mặt trời lên cao chưa từng dừng lại.

Hiện tại, không biết do mặt trời quá chói hay là tinh thần có chút hoảng mà lại cảm thấy cả người vô cùng đau đớn.

Trước đó vẫn có thể kiên cường chống đỡ nhưng khi nhìn thấy Nam Nhiễm đứng chung một chỗ với Trịnh Sam, trái tim hắn sao lại đau đớn thế này?

Vừa nghĩ như thế, hắn nhịn không được phun ra một búng máu.

Chương 774: Công chúa bệnh kiều và thị vệ (44)

Nam Nhiễm nhìn Hàn Tư bị ám vệ vây công đến trọng thương hộc máu, vẻ âm u trong mắt càng lúc càng đậm hơn, cô bước từng bước về phía hắn.
Hai tay Nam Vân bắt chéo sau lưng nhìn thoáng qua Nam Nhiễm, sau đó bỗng nhiên mở miệng: "Nam Nhiễm, sao muội với Trịnh Vương gia muộn như vậy mới tới đây?" Nàng ta mới nói xong câu này, bỗng nhiên dừng lại, cười nói: "Hiện giờ cuối cùng cũng được như ước nguyện, đúng là cần phải chậm rãi tâm tình với nhau." 

Giọng nói của nàng ta vừa dứt, người đứng trên vách núi kia lại phun ra một ngụm máu, thân ảnh màu đen loạng quạng, lảo đảo lung lay như súp đổ.

Phản ứng này của hắn khiến cho đám ám vệ ở bên cạnh đang ngo ngoe rục rịch lợi dụng cơ hội, biết thời cơ đã tới.

Không biết là ai ra tay trước, nháy mắt đã có mũi kiếm hướng thẳng về phía Hàn Tư.

Vẻ mặt Nam Nhiễm âm trầm, cánh tay hơi nâng lên vứt roi đen trong tay ra.

Bất quá lúc này, vèo một tiếng, một mũi tên nhọn từ sau lưng cô bay thẳng về phía ngực Hàn Tư.
Tốc độ của mũi tên kia vô cùng nhanh, trên mũi tên phát ra ánh sáng màu xanh lá, rõ ràng là có chứa kịch độc.

Trong trường hợp khẩn trương như thế, bang một tiếng.

Nam Nhiễm dùng roi dài cản lại mũi tên kia, quất nó thành hai nửa, rơi xuống đất.

Mà ở phía xa, Hàn Tư ba mặt đều là địch, eo và bụng đều bị người ta đâm một đao, ánh mắt dần dần tan rã, cả người toàn là gân xanh, chăm chú nhìn về thân ảnh ở đối diện.

Nhìn cô lảo đảo bước từng bước, Trịnh Sam nhịn không được đi qua đỡ lấy cánh tay cô.

Lại một lần nữa, Hàn Tư phun ra một ngụm máu, hắn buông đoảnn đao đang chuẩn bị đâm vào ám vệ ở bên cạnh xuống.

Cạch một tiếng, đoản đao rơi xuống đất.

Biểu tình càng lúc càng lạnh, cả người lảo đảo ngã về sau, rơi thẳng xuống vách núi Đoạn Nhai Sơn.

Đây là lần thứ hai hắn ngã xuống ở chỗ này.
Lần đầu tiên là dù có dùng hết nội lực cũng muốn phá tan huyệt đạo nhảy xuống. Còn lúc này, cơn đau do vết thương trên người không đau bằng một phần mười do cơn đau ở ngực mang lại, hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị người ta đào ra.

Thôi.

Cuối cùng trong mắt tiểu công chúa, Thệ hải sơn minh chỉ là trò đùa, chỉ có một mình hắn xem là thật.

Nam Nhiễm đứng cách vách núi mấy chục mét, chứng kiến Hàn Tư bị đẩy xuống vách núi, cả người cô cứng đờ, chớp mắt một cái.

Cô đứng ngây người ở đố một hồi lâu, mí mắt rũ xuống, đôi môi hồng phất mím chặt, căn bản nhìn không ra cảm xúc lúc này của cô, chỉ cảm thấy quanh người cô như bị một áp lực vô hình bao phủ.

Nam Vân cầm cung tên nhìn Hàn Tư ngã xuống vách núi, trong mắt hiện lên vẻ khoái chí.

"Nếu đã không muốn làm ám vệ của ta thì cũng không có tư cách sống trên đời này nữa."
Nam Vân thực sự rất thích Hàn Tư.

Chỉ là trái tim của vị ám vệ này lại không ở trên người nàng ta.

Đồ vật nàng ta không chiếm được thì dựa vào cái gì lại có thể ở bên cạnh người khác?

Mũi tên vừa rồi chính là kiệt tác của nàng ta, nàng ta muốn đảm bảo hôm nay Hàn Tư không thể sống sót rời khỏi đây.

Bất quá, cuối cùng lại bị Nam Nhiễm ở giữa xen vào.

Nhưng.... người hắn bị thương, tình cổ lại phát tác, còn rơi xuống từ độ cao như này, dù có là đại la thần tiên xuất thế cũng không cứu được.

Nam Vân ném cung tên sang một bên, hai tay ôm ngực, tầm mắt đảo nhanh qua người Nam Nhiễm, nàng ta nâng cằm, cười nói: "Hoàng muội phối hợp thật tốt, chúng ta vì Phong Nguyệt Quốc diệt trừ nội gián, bảo vệ giang sơn Nam thị tan thiên thu vạn đại...."

Nàng ta còn chưa nói hết câu, một cây roi đen dài bỗng nhiên hướng thẳng về phía nàng ta, chuẩn xác quấn chặt lấy cổ của Nam Vân, nháy mắt cả gương mặt nàng ta đã tái xanh, nói không thành lời.
Nam Nhiễm ngước mắt, hai con ngươi đen như mực nhìn nàng ta, đôi môi hồng phấn câu lên: "Ngươi dám tính kế làm hắn bị thương." Ngữ điệu nhàn nhạt từ trong miệng cô phát ra nhưng làm thế nào nghe vào cũng tạo cho người ta cảm giác âm trầm, quái dị làm lòng người không rét mà run.

Một giây sau, Nam Nhiễm mới động tay một cái Nam Vân đã bị kéo thẳng đến trước mặt cô, trông nàng ta lúc này chẳng khác gì một con búp bê rách nát ngã lăn quay trên đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.