Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 85 (1100):
Đường Quả nhắm mắt lại, "Anh cả, anh hai, em thấy vẫn không cần cho hắn ta trắng tay, nếu như đuổi hắn ta ra khỏi công ty thì chúng ta biết đi đâu để tìm người biết kiếm tiền như thế bây giờ? Em vẫn đang chờ hắn ta kiếm tiền cho em cả đời, làm việc đến chết đấy."
Đường Phong nghe được chút hàm ý, "Em gái, rốt cuộc em nghĩ thế nào? Tên kia đã cắm sừng em, em có muốn anh hai cho người trùm bao tải đánh hắn ta một trận không?"
"Đừng, đừng, đừng, các anh trai tốt của em, các anh đừng làm thêm chuyện phiền phức, đừng động đến hắn ta. Đánh hắn ta bị thương rồi ai kiếm tiền cho em."
Đường Phong: ...
Đường Minh: ...
Em gái của bọn họ có phải không giống bình thường không?
Không phải nói em gái thích Lạc Diệc Thành đến mức không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa sao?
"Em gái, em không thích hắn sao?" Đường Phong hỏi.
Đường Quả trả lời, "Em đã sớm không thích nữa rồi, anh cả, anh hai, em nói thật cho hai anh biết vậy, em đã sớm biết hắn ta và Tiền Bối Bối ở bên nhau rồi."
"Vậy sao em không nói với anh cả?" Đường Minh tức giận, "Nếu nói sớm, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta."
"Nói ra rồi thì còn gì thú vị nữa chứ, không phải hắn ta thích Tiền Bối Bối, hai người là chân ái sao? Vậy thì em sẽ thành toàn cho bọn hắn." Giọng nói của Đường Quả có vài phần lạnh, "Hy vọng bọn họ sẽ thích món quà mà em chuẩn bị."
"Quà gì?" Đường Minh không hiểu.
Đường Quả cười ra tiếng, "Người nhà họ Lạc, người thôn nhà họ Lạc, còn có người trong công ty nữa, anh cả, anh hai, hai anh nói xem những người này có thích em không?"
"Đương nhiên là thích rồi, Tiểu Quả nhà chúng ta là tốt nhất."
"Nếu như bọn hắn biết được Tiền Bối Bối là nguyên nhân dẫn đến việc em và Lạc Diệc Thành ly hôn, hai kẻ kia có thể sống tốt sao?"
Đường Minh và Đường Phong nhìn nhau, làm gì có chuyện sống tốt, nhất là mẹ Lạc kia, không nháo gà bay chó chạy mới là lạ.
Anh đã từng nghe nói lúc mẹ Lạc tham gia các bữa tiệc thì gặp ai cũng nói Tiểu Quả của họ rất tốt, họ cũng rất vui vẻ khi nghe những lời này.
Trong đầu hai người suy nghĩ, sau khi Tiền Bối Bối vào nhà họ Lạc, cuộc sống sau này... nghĩ đã thấy có chút run rẩy. Mà Lạc Diệc Thành, hắn ta thật sự có thể chịu được hậu quả như vậy sao?
"Em gái, em trưởng thành rồi." Đường Minh cảm thán nói.
Đường Phong cũng nói theo, "Xem ra em gái của chúng ta sẽ không dễ bị người khác ức hϊếp."
Trong lòng hai người đều khá vui vẻ, trong hai năm này em gái thường hay làm một vài chuyện khó hiểu. Họ lại không thiếu thanh danh, vì sao em gái lại có ý đi tạo danh tiếng tốt cho mình, hóa ra là đang đào hố cho Lạc Diệc Thành.
Nói như vậy em gái không hề ngốc, mà lại xấu xa vô cùng, ừm, không hổ người nhà họ Đường bọn họ.
"Cho nên hai anh trai à, hai người tuyệt đối không nên làm chuyện gì lớn, trong lòng khó chịu thì đánh hai lần là được rồi."
Đường Minh ho nhẹ một tiếng, "Biết rồi, bọn anh sẽ có chừng mực, sẽ không làm hỏng máy kiếm tiền vĩnh cửu của em, cam đoan hắn ta sẽ ngoan ngoãn kiếm tiền."
"Phía cha mẹ, các anh giúp em nói một chút nhé?"
"Chuyện này, em gái à, bọn anh cũng không giúp được em, tự em đi nói đi. Anh còn muốn cùng anh hai của em tìm cách làm sao để cho Lạc Diệc Thành một bài học." Nói xong, Đường Minh cúp điện thoại.
Hai người hợp lại, tìm Cổ Diệp hỏi tin tức của Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối.
"Có, bất cứ tin tức gì liên quan tới Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành tôi đều có, không biết anh Đường cảm thấy hứng thú với tin gì?"
"Tin gì tôi cũng muốn, Luật sư Cổ ra giá đi, bao nhiêu tiền đều được."
Cổ Diệp cầm ống nghe cười, nói, "Vậy thì một vạn tệ đi." Hai vị anh rể muốn cái gì sao anh có thể lấy tiền đây? Ý tứ một chút là được rồi.
"Một vạn tệ?"
Đường Minh và Đường Phong có chút khó tin, cái tên Cổ keo kiệt này bán một tấm hình cũng phải bán vài vạn tệ chứ? Chẳng lẽ là anh ta đã kiếm đủ tiền rồi?
=====
Chương 86 (1101):
Đường Minh và Đường Phong lấy được tất cả tư liệu liên quan đến việc Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành ở chung với nhau, thậm chí là giấy khám thai của Tiền Bối Bối cũng lấy được.
Chỉ trả cho Cổ Diệp một vạn tệ, họ cảm thấy đây giống như đang nằm mơ.
"Tên keo kiệt này thật sự đã tiền kiếm đủ sao?" Đường Minh nói.
Đường Phong lắc đầu, "Ai sẽ ghét bỏ tiền nhiều chứ, nhất là tên keo kiệt như anh ta. Em cho rằng anh ta làm như vậy nói không chừng là định kết hôn sinh con gì đó, nên muốn tích đức cho mình."
"Em nói cũng đúng, anh nghe nói anh ta đã ba mươi rồi, đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói là có yêu đương gì cả."
"Với cái tính tình keo kiệt đó của anh ta thì sẽ có cô gái coi trọng sao? Còn không phải bị anh cho tính toán chết." Đường Phong xem thường nói.
Đường Minh cũng thấy quả là thế, anh gật đầu, sau đó hai người liếc nhìn tư liệu của Tiền Bối Bối và Lạc Diệc Thành bàn với nhau xem phải làm thế nào để chuyện của hai người này bại lộ. Dám ức hϊếp em gái cưng của bọn họ, giẫm lên em gái cưng của bọn họ mà tu thành chính quả, nào có chuyện tốt như vậy.
Lạc Diệc Thành và Đường Quả ly hôn trong hòa bình, tất cả đều thuận lợi.
Hiện tại dù là mẹ Lạc cũng không có cách nào làm gì hắn ta. Sau khi Lạc Diệc Thành lấy được giấy ly hôn, hắn ta trở về gặp mẹ Lạc.
Lúc mẹ Lạc và chị cả Lạc nhìn thấy giấy ly hôn, biểu cảm một lời khó nói hết. Nhất là mẹ Lạc thiếu chút nhảy dựng lên liền cho Lạc Diệc Thành một cái tát tai, bà chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, đứa con ngu ngốc này đã đi lấy giấy ly hôn.
Mẹ Lạc thiếu chút nữa thì bị tức đến ngất đi, Lạc Diệc Thành quỳ gối một bên không nói lời nào. Dáng vẻ cố chấp kia khiến cho mẹ Lạc không có bất kỳ biện pháp nào.
"Mẹ, con làm như vậy cũng là vì tốt cho Tiểu Quả, con không thể lại làm chậm trễ cô ấy."
Mẹ Lạc không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại ngồi trên ghế salon. Lạc Diệc Thành không dám rời đi, vẫn luôn quỳ gối bên chân mẹ Lạc.
Qua hồi lâu, mẹ Lạc rốt cuộc mở mắt ra, "Diệc Thành à, cách làm của con thật sự làm cho mẹ rất thất vọng."
"Con xin lỗi mẹ."
Mẹ Lạc rã rời lắc đầu, "Diệc Thành, Tiểu Quả là một cô gái tốt biết bao nhiêu, con sẽ hối hận. Mất đi con bé, con sẽ không tìm được một cô gái tốt như vậy nữa đâu."
Lạc Diệc Thành không nói gì, hắn ta biết Tiểu Quả rất tốt. Nhưng hắn ta không có tình cảm với Tiểu Quả, bất kệ là lúc trước hay bây giờ, người hắn ta yêu vẫn luôn là Bối Bối.
Tuy rằng Bối Bối không xinh đẹp như Tiểu Quả, cũng không giỏi giang như Tiểu Quả, gia thế cũng kém hơn Tiểu Quả, nhưng hắn lại thích Bối Bối. Có một vài người, thích chính là thích; lại có một vài người không thích chính là không thích, dù cô ấy tốt bao nhiêu.
"Mẹ, con xin lỗi."
Mẹ Lạc dừng tay, "Bỏ đi, con trai đã lớn rồi, không còn nghe mẹ nữa. Đây là do chính con lựa chọn, mẹ đã hết sức ngăn cản rồi, sau này sẽ có lúc con hối hận."
Trong lòng Lạc Diệc Thành nghĩ, sao hắn lại hối hận đây? Hắn làm như vậy, cũng coi như là dừng lại tổn hại kịp thời, để Tiểu Quả có cơ hội tìm người mình thích, hắn ta cũng có thể cùng người mà mình thật lòng thích ở bên nhau.
Hắn ta sẽ không hối hận.
Mẹ Lạc nhìn dáng vẻ của Lạc Diệc Thành liền biết trong lòng của hắn ta nghĩ như thế nào.
"Đứng lên đi, đi xin lỗi Tiểu Quả cho tốt, con bé này không chỉ là tốt người mà tính tình cũng tốt nữa. Diệc Thành, nếu đổi lại là một cô gái khác, sợ là bây giờ con không có cách nào ở lại thành phố này nữa."
Mẹ Lạc vốn cũng không phải là đồ đần, những năm này bà tham gia các bữa tiệc cũng đã hiểu rõ rằng nhà họ Đường có địa vị như thế nào.
Dậm chân một cái thôi là có thể khiến cho thành phố này chấn động vài lần, nếu họ muốn chèn ép Lạc Diệc Thành thật sự rất dễ dàng.
Cũng may cô gái Tiểu Quả này nhớ tới tình cũ nên mới không làm như vậy. Hiện tại nhà họ Đường không có động tĩnh, hơn phân nửa là Tiểu Quả nói gì đó nên họ mới bỏ qua cho con trai của bà.
=====
Chương 87 (1102):
Cuối cùng mẹ Lạc cũng chấp nhận sự thật là Lạc Diệc Thành đã ly hôn, tuy rằng trong lòng chị cả Lạc bất mãn nhưng cũng không biết nói gì.
Vốn Đường Quả muốn đi, là mẹ Lạc nói bà muốn cô ở thêm vài ngày nữa. Cô đột nhiên rời đi như vậy, bà có thể sẽ nhớ cô, sẽ thấy không quen.
Đường Quả đồng ý.
Thời gian tiếp theo, Đường Quả vẫn cùng mẹ Lạc đi tham gia các bữa tiệc như trước. Mẹ Lạc nhìn thấy Đường Quả vẫn gần gũi với bà thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng lúc bà nghĩ đến đây không còn là con dâu của mình nữa thì lại khó chịu không thôi.
Giờ lúc giới thiệu với những người khác thì bà cũng không dám dương dương đắc ý nói rằng đây là con dâu ngoan của bà nữa.
"Tiểu Quả, người nhà con biết chuyện này không?" Mẹ Lạc nhớ tới những người tham gia tiệc không có bàn luận về chuyện ly hôn của Đường Quả và Lạc Diệc Thành thì hỏi.
Đường Quả nói, "Họ đều biết."
"Vậy..."
"Dì Lạc, dì yên tâm đi, con đã nói ra với người trong nhà rồi. Hôn nhân không tình yêu là một cuộc hôn nhân vô nghĩa. Con đã dùng thời gian ba năm nhưng cũng không có cách nào khiến cho Diệc Thành có chút tình cảm nào với con, có thể thấy được rằng anh ấy không thích con thật."
"Ba mẹ con cũng không phải là người không nói lý, con đã nói rõ mọi chuyện với họ rồi, họ sẽ không làm gì đâu."
Trong lòng mẹ Lạc chua xót, cũng an tâm một chút.
"Là nhà họ Lạc chúng ta có lỗi với con."
"Nói chuyện này làm gì? Sau này chúng ta xem như là thân thích lui tới, hơn nữa con và thôn nhà họ Lạc, chị cả Lạc cũng còn làm ăn với nhau nữa, sao có thể lạnh nhạt được đây?"
Trên mặt mẹ Lạc là một nụ cười nhẹ, bà vỗ tay Đường Quả, "Con nói đúng, sao có thể nói lạnh nhạt liền lạnh nhạt chứ."
Mẹ Lạc cũng không biết rằng lúc này Lạc Diệc Thành đang đưa Tiền Bối Bối đi mua nhà mới.
Mất mấy ngày trời, hắn ta cũng đã mua một căn hộ cao cấp. Là một căn hộ đã được sửa sang tốt, không quá hai ngày, Tiền Bối Bối đã từ chức, dọn vào ở.
Sau khi hai người vào ở căn nhà thuộc về mình, Lạc Diệc Thành rất ít về biệt thự.
Mẹ Lạc tưởng Lạc Diệc Thành đem toàn bộ thể xác tinh thần để vào công việc, cũng không muốn về nhà, tránh khỏi xấu hổ. Dù sao thì trong ký túc xá của công ty cũng có phòng của Lạc Diệc Thành.
Lạc Diệc Thành mượn cớ, nói rằng mình vẫn luôn ở công ty.
Cứ như vậy, thời gian đã trôi qua rất nhiều ngày.
Mẹ Lạc lại được người khác mời đi tham gia tiệc, nhưng trong bữa tiệc bà đột nhiên cảm giác được có không ít gương mặt quen thuộc nhìn bà với ánh mắt không thích hợp lắm, tựa như tràn đầy khinh bỉ và chế giễu.
Mẹ Lạc cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó nên mới kéo một người có quan hệ tốt hỏi, "Bà Lý, mọi người sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Bà không biết sao?" Bà Lý hơi kinh ngạc nhìn mẹ Lạc, lúc bà ta nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc thật sự của mẹ Lạc thì đè xuống sự kinh thường trong lòng, thấp giọng nói, "Bà Lạc, không phải tôi nói bà, Diệc Thành nhà các người có thể gặp được cô con gái nhà họ Đường là may mắn biết bao nhiêu."
"Chúng ta cũng biết rằng đàn ông quả thực thích ra ngoài hái hoa ngắt cỏ. Những người khác coi như xong, nhưng Diệc Thành nhà các người là chuyện thế nào vậy?" Lúc này, chuyện Đường Quả và Lạc Diệc Thành ly hôn tạm thời chưa truyền đi, chuyện này có thể nói là do Đường Quả và Lạc Diệc Thành cố ý giấu, mẹ Lạc cũng không nghĩ đi rêu rao mấy chuyện này.
Người nhà họ Đường vì nghe lời Đường Quả nên tạm thời không làm gì.
Trong lòng của mẹ Lạc càng ngày càng có dự cảm không tốt, "Diệc Thánh nhà chúng tôi thế nào? Gần đây Diệc Thành do bận công việc nên vẫn luôn ăn ở tại công ty, sao sẽ đi hái hoa ngắt cỏ chứ?"
"Bà Lạc à, chuyện này sợ là hắn ta cũng gạt bà rồi."
Mẹ Lạc hít sâu một hơi, bà gấp gáp hỏi, "Bà Lý, phiền bà nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi?"