Tới huyện Đường, đầu tiên phải nhắc đến nhân vật truyền kỳ Tống Dã. Và có nói đi nói lại thế nào đi nữa, cũng phải nhắc đến tên một người phụ nữ.
Ai cũng biết rõ xuất thân của cả hai người, từ lúc mới bắt đầu đến khi đã phát triển như bây giờ, vẫn có nhiều người bội phục Tống Dã và cảm thấy Đường Quả hưởng ké hào quang của anh.
Chuyện này khiến Tống Dã bất bình. Bọn họ nào biết, huyện Đường có thể xây dựng được như bây giờ, công của vợ anh cũng to không kém gì anh.
Lại nói, nhà máy, công ty, trang trại nuôi gà, rồi đủ loại kế hoạch trong tay anh đều có cái bóng của Quả Quả.
Vì sao những người kia lại nghĩ rằng Quả Quả được nhờ chứ?
"Có gì mà không vui, người ta thích thì cứ để người ta nói đi."
Đường Quả không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ cần không chọc tới cô, cô cũng lười so đo. Nhưng chọc tới cô rồi, vậy thì xin lỗi.
Thế giới này bình yên đến mức cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay từ khi bắt đầu đã là tốt lành và ấm áp, dù là tình thân hay tình yêu đều vô cùng hoàn hảo. Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, đây là thế giới cô buông lỏng nhất.
Không cần biết thế giới tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô vô cùng hưởng thụ sinh hoạt ấm cúng nhàn nhã này.
Tống Dã đụng trán cô, "Nhưng mà anh không muốn nghe có người nói xấu Quả Quả. Cứ nghe được, anh lại không thoải mái."
"Khả năng nói lời ngọt của chủ tịch Tống tiến bộ rồi đấy."
Tống Dã bị chọc cười, Quả Quả nhà anh vẫn đáng yêu như thế, càng khiến anh muốn che chở cho cô, bảo vệ cô, không để cô phải tủi nhục.
Đường Quả cứ tưởng mấy người đó chỉ nói thôi, chuyện nhà người khác không ai can thiệp được. Nhưng cô thật không ngờ rằng, thời đại này cũng có loại mặt dày vô liêm sỉ.
Có một ngày, Tống Dã ra ngoài một mình. Có một nghiên cứu sinh ở nước ngoài về, lựa chọn công tác ở huyện Đường đến nhà cô xin gặp cô. Chỉ xin gặp cô, không phải Tống Dã.
Ban đầu Đường Quả không rõ người ta đến tìm mình làm gì.
Nghiên cứu sinh này là một cô gái rất đẹp, lớn hơn cô hai tuổi, bằng tuổi Tống Dã. Ăn mặc sành điệu, còn uốn tóc xoăn theo kiểu đang mốt thời đó.
Tóm lại, trông rất trí thức, nhìn là biết là người có văn hóa.
"Cô Đường, chào cô. Tôi đường đột đến thăm thế này không phiền đến cô chứ?"
Đường Quả nhàn nhạt đáp một chữ không. Ở đây lâu vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô là cô Đường.
Tình hình hiện giờ, xưng hô như thế quả thực có hơi là lạ.
Người trong thôn, thân thân một chút thì vẫn gọi cô là hoa khôi Đường. Không quen, hay lớn tuổi hơn thì gọi thẳng tên cô. Còn người từ nơi khác đến đa số đều gọi cô là phu nhân Tống.
Nghe người ta gọi cô Đường thế này, cô có hơi không quen. Mà ánh mắt của nghiên cứu sinh xinh đẹp này khi gọi tên cô, thật giống như là trời sinh ưu việt.
Nếu như cô không cảm giác sai thì đúng là như thế.
Cô pha trà xong, ngồi một bên, cũng không hỏi vì sao người ta đến, bắt đầu đan len. Người trong thôn đã quen phụ nữ vừa nói chuyện với nhau vừa đan len.
Nghiên cứu sinh thì sao, nhập gia tùy tục, hiểu không?
Hệ thống: Ký chủ thật đáng giận.
Tân Tử Nguyệt, cũng là nghiên cứu sinh kia, thấy Đường Quả như thế, khóe miệng cong lên một chút, quả nhiên là sống ở nông thôn, cả ngày trừ nói chuyện phiếm thì cũng là đan len làm việc nhà.
Nhưng thấy được đôi tay trắng nõn và gương mặt xinh đẹp của Đường Quả, cô ta có hơi không nói nên lời. Dù chỉ là gái quê nhưng mà bảo dưỡng còn tốt hơn cả cô ta.
____
Editor: Được cái thế giới thoải mái tí thì lại phải đối phó với Tuesday =))))
Mặc dù mị cũng muốn làm Tuesday đốt lửa nhà chị iu lắm, nhưng sợ bị anh nhà đánh chết vì tội dám xớ rớ chị