(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 625: Hoa khôi làng được cưng chiều (54)



Không cần biết người nhà họ Tống có cam lòng hay không, bọn họ cũng chỉ có thể nhận mệnh. Ông bà già họ Tống phải hao hết quan hệ mới có thể để Tống Duệ và Tống Huyên về cơ quan nhà nước làm, nhưng mà không có khả năng thăng chức.

Về sau Tống Duệ có bạn gái, Tống Huyên cũng yêu đương.

Hai ông bà già không hài lòng với bạn gái Tống Duệ lắm, nhưng với tình hình nhà họ Tống, cũng không tìm thấy tốt hơn.

Cháu trai muốn kết hôn, mua nhà?

Lúc này, nhà họ Tống thật sự không bỏ ra được đủ tiền, bất đắc dĩ Chu Nhã Phượng đưa ra chủ ý muốn bán một trong hai nhà cấp bốn đi.

Vì thế mà ông bà già họ Tống nhập viện, cuối cùng vẫn bán đi một cái, cả nhà chen chúc trong một cái nhà cấp bốn khá lớn, để cho Tống Duệ mua nhà.

Đến lúc Tống Huyên kết hôn, cũng muốn mua nhà, lại ầm ĩ một trận.

Tống Duệ và Tống Huyên trở mặt, hai ông bà già họ Tống bị tức đến mức bất tỉnh, giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nhà cấp bốn còn lại vẫn bị bán để mua hai căn hộ khác, một cho Chu Nhã Phượng và Tống Thắng Vinh, còn lại là cho Tống Huyên.

Tống Huyên hài lòng, Tống Duệ lại không hài lòng. Gã cảm thấy em gái gả đi rồi không nên lấy đồ trong nhà.

Vợ gã cũng không đơn giản, xúi gã dùng sức ép khô Tống Thắng Vinh và Chu Nhã Phượng.

Về sau Chu Nhã Phượng và Tống Thắng Vinh luân lạc đến phải thuê nhà, vì cháu trai cần có người chăm nên mới được Tống Duệ đón về, trải qua cả đời tức giận.

Lại sau mấy năm. cả nước đều biết Đường Quả và Tống Dã, Tống Thắng Vinh mang theo Chu Nhã Phượng tìm đến tận cửa, vốn tưởng còn kiếm được lợi lộc nào đó, không ngờ bị Tống Dã trực tiếp tố cáo tội song hôn.

Cuối cùng, Tống Thắng Vinh xấu hổ trở về, cũng không dám đi tìm Tống Dã nữa.

Mỗi lần xem ti vi lại nhìn thấy người trẻ tuổi kia, rồi lại nghe Tống Duệ giục nấu cơm, rồi còn đứa cháu trong phòng khách gào khóc quấy nhiễu, Tống Thắng Vinh hối hận.

Thật sự hối hận. Mặc dù hiện tại ông ta không đói chết, nhưng kể cả Tống Thanh, hay Tống Dã đều chỉ cho ông ta phí cấp dưỡng theo pháp luật. Mà tiền vừa tới tay cũng sẽ bị Tống Duệ lấy đi.

Cuộc sống của Chu Nhã Phượng cũng không dễ chịu. Tống Thanh và Tống Dã không có nghĩa vụ phụng dưỡng bà ta, con trai con gái ruột cũng không hiếu thảo với mình, lại còn nghe người ta ngày ngày khen ngợi Tống Dã, có khó chịu bao nhiêu cũng phải nhịn cả đời.

"Lần này là thế nào?" Đường Quả hỏi.

Tống Dã nở nụ cười, "Còn có thể thế nào? Anh em Tống Duệ sống không tốt, bị cạnh tranh, cũng bị chen chân."

"Tống Duệ về nhà cãi nhau to với Tống Thắng Vinh và Chu Nhã Phượng, còn nói nếu như không phải nhà họ Chu đắc tội người, không phải Chu Nhã Phượng sai lầm, không phải Tống Thắng Vinh sai lầm thì cả nhà đã không thảm như hiện tại."

Đường Quả cũng không nhịn được, bật cười, "Tống Duệ đây là muốn bức Tống Thắng Vinh đến tìm chị em anh đây mà."

"Ông ta sẽ không đến." Tống Dã nói, có mấy phần nhẹ nhõm, "Ông ta hiểu."

Tòa tuyên án anh và Tống Thanh chỉ cho Tống Thắng Vinh phí cấp dưỡng, ông ta cũng phải cam tâm tình nguyện. Anh biết rõ, cho dù có khoản tiền này, Tống Thắng Vinh cũng sống không tốt, ngược lại sẽ càng thêm tuyệt vọng, và rồi nhận ra rằng hại mẹ anh sẽ có cái kết như thế nào.

Ông ta cũng sẽ hiểu, ông ta đến tìm hai chị em Tống Dã cũng chỉ để cho thằng con bất hiếu kia bóc lột.

Quả nhiên là Tống Thắng Vinh đến chết cũng không đến tìm Tống Dã một lần, Tống Thanh biên kia cũng không đi.

Ông ta vừa chết, tuyệt vọng nhất đúng là Tống Duệ. Không có khoản tiền của Tống Dã Tống Thanh, cả nhà gã lâm vào khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.