(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 776: - 780: Streamer game kinh dị (56 - 60)



776.56

"Tướng công, mau kéo tên này ra ngoài dùng roi đánh." Đường Quả ôm tay Phong Minh, "Mấy kẻ xấu này cứ thích chia rẽ em với chàng."

Phong Ngọc còn muốn nói gì đó, ngoài cửa đã ùa vào rất nhiều cương thi bắt nhân vật của gã ra ngoài, buộc chặt trên cây cột cao, dùng roi tẩm nước muối đánh mạnh.

Phong Ngọc thất thần nhìn màn hình máy tính, trong đầu chỉ là, Tiểu Quả không nhớ gã, không nhớ tất cả những kỉ niệm của cả hai.

Cô coi cương thi vương là chồng mình, còn ỷ lại như thế, thật khiến tim gã tan nát.

Phong Ngọc ngây người một hồi lâu, cuối cùng quyết định hủy cương thi vương và trấn cương thi. Dù thế nào đi nữa, gã cũng phải đưa Tiểu Quả ra ngoài.

Ngón tay gã lướt trên bàn phím, mặc kệ công ty đang sốt ruột với chuyện game thực tế ảo. Gã hiện tại tạm thời không rảnh, phải dừng hạng mục này lại.

Bây giờ quan trọng nhất là tìm Tiểu Quả của gã về. Lần này gã sẽ không để mất cô nữa.

Gã muốn reset game, nhận ra mình không làm được, lại sợ hãi nếu cố gắng reset sẽ xuất hiện vấn đề, nên làm giống như trước, sao chép lại từ bản gốc, bắt đầu sửa code.

Gã nhận ra một quy luật, chỉ cần reset lại game, Tiểu Quả sẽ xuất hiện trong phần mới.

Đường Quả nhìn xuyên qua máy tính thấy tất cả những chuyện Phong Ngọc làm, cười nhẹ, "Ngây thơ." Từ lúc cô vào trong game đã không tính đi ra ngoài.

Cô muốn cho Phong Ngọc biết cô tồn tại, rõ ràng chạm tay là có thể với tới nhưng không tài nào biến mong ước thành hiện thực, muốn gã mãi mãi sống trong áy náy và đau khổ.

Mấy ngày liền, Phong Ngọc đắm chìm trong việc sửa mã code trò chơi, thậm chí còn có ý tưởng to gan là hủy cương thi vương, thay thế mình thành cương thi vương, dần dần có được tín nhiệm của Tiểu Quả và sau đó nghĩ cách đưa cô ra ngoài.

Đói bụng, gã đặt bừa một phần cơm hộp. Khát, hắn tìm đại cái gì đó để uống. Vì không có thời gian, gã đến luôn chỗ vòi nước uống nước máy.

Hạ Ý chết lặng ngồi một bên, đăng một bài lên phòng livestream nói có việc bận, mấy ngày cũng không livestream, nhìn Phong Ngọc điên cuồng.

Cô ta từng thấy Phong Ngọc làm việc bận rộn, nhưng chưa từng thấy gã vì đạt được mục đích mà không để ý bất cứ cái gì như bây giờ.

Cô ta không thể không xác nhận rằng Phong Ngọc thực sự thích Đường Quả.

Hạ Ý nhìn Phong Ngọc tươi cười, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vốn dĩ cô ta chỉ nghĩ rằng Phong Ngọc quá thích Đường Quả, nhưng một ngày nọ, cô ta vô tình nghe được lời Phong Ngọc nói, sợ tới mức rét lạnh.

"Tiểu Quả, lúc này anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài, không bao giờ tổn thương em nữa, được không?"

"Xin lỗi em, Tiểu Quả. Nếu anh biết em quan trọng như thế, anh nhất định sẽ không lập ra âm mưu này cướp thân thể của em đi."

Hạ Ý trợn mắt, không thể không bước lùi về phía sau, tim đập thình thịch, đầu óc như nổ tung ra, trống rỗng.

Mãi một lúc sau, cô ta mới hoàn hồn. Nhìn bóng dáng Phong Ngọc, hoảng hốt... Lần trước không phải ngoài ý muốn mà là Phong Ngọc làm ra?

"Anh không biết anh thành công đạt được mục đích, nhưng thực chất lại là thất bại." Phong Ngọc dường như đã quên hẳn sự tồn tại của Hạ Ý, vừa gõ code vừa nhớ lại những gì giữa mình và Đường Quả, bất tri bất giác kể hết tất cả mọi chuyện.

"Anh sẽ trả thân thể cho em. Chờ em khỏe rồi, chúng ta sẽ đi gặp bố mẹ em và xác định ngày cưới."

777.57

"Mẹ anh nhiều lần hỏi em, nhưng anh không biết nên nói với mẹ thế nào."

Sau lưng Hạ Ý phát lạnh, cho đến khi Phong Ngọc nói, "Còn Tiểu Ý, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách sau. Anh sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nữa."

Trong lòng Hạ Ý trầm xuống. Cho nên, nếu không có thân thể thích hợp, cô ta sẽ mãi mãi là một sóng não sống trong máy tính cho đến lúc tiêu vong?

Cô ta mím môi lại, nhìn Phong Ngọc điên cuồng, quyết định bỏ đi.

Hạ Ý xoay người vào trong phòng, cầm thẻ, điện thoại, chứng minh thư, cuối cùng nhìn đống trang sức quý báu, cắn chặt răng, nhanh chóng bỏ một ít vào trong túi xách.

Cô ta không muốn là sóng não nữa. Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng cô ta cần phải rời khỏi đây.

Chỉ cần rời khỏi đây, Phong Ngọc sẽ không tìm thấy cô ta, thân thể này là của cô ta.

Đường Quả đã cướp Phong Ngọc rồi, còn thân thể này là Phong Ngọc cướp cho cô ta. Cô ta không biết gì cả, sao phải gánh chịu hết tất cả hậu quả chứ.

Trước kia Phong Ngọc nói chuyện phải chiếm thân thể người khác, cô ta đã từ chối. Vì thế, cô ta không cần phải chịu trách nhiệm với chuyện này.

Vì sao cô ta phải chịu trách nhiệm chứ? Cô ta mới mất nhiều hơn được kia kìa. Vốn dĩ Phong Ngọc thích cô ta.

Thừa dịp Phong Ngọc không chú ý, Hạ Ý nhẹ nhàng mở cửa ra, trốn đi.

"Mọi chuyện là như thế."

Đường Quả nhờ hệ thống hỗ trợ đưa hình ảnh Phong Ngọc trong phòng và những lời gã nói ra cho Phong Minh xem.

Đều là người họ Phong, cần phải nói cho anh biết. Phong Minh rất đáng yêu, nhưng dù Phong Ngọc là cháu anh, nên ngược vẫn phải ngược. Đối với kẻ thù, cô chưa bao giờ nương tay. Nếu Phong Minh nghe xong rồi mà còn cầu tình cho gã, vậy thật xin lỗi, cô đành phải quẳng anh vào thùng rác.

[Ký chủ đại đại, Hạ Ý chạy rồi.] Hệ thống vẫn theo dõi bên ngoài, thấy Hạ Ý chạy trốn, có hơi bất bình, [Có cần phải nhắc nhở Phong Ngọc không? Chắc chắn hắn sẽ đưa Hạ Ý trở về.]

Đường Quả cong môi, "Không cần nhắc, đợi tí nữa Phong Ngọc phản ứng được sẽ đi bắt cô ta về. Để cho hai kẻ đó tự tổn thương nhau đi, ta không liên quan."

Phong Minh nhìn cô vợ nhỏ nhà mình cười lên, sau lưng đột nhiên rét lạnh, mau chóng ôm lấy cô, "Quả Quả chịu khổ rồi."

"Em còn thích nó không?" Phong Minh không xác định hỏi. Thằng não rỗng kia thật sự là cháu anh?

Đường Quả lắc đầu, "Thích gì chứ, đầu em có lỗ hay là bị cương thi ăn mất não?"

"Vậy Quả Quả thích anh không?" Phong Minh hơi mong chờ, "Theo thời gian hiện tại, anh đã xảy ra chuyện rất nhiều năm, thân thể đã sớm bị hủy, mãi mãi không thể ra ngoài. Nhưng thân thể của Quả Quả vẫn còn." Nếu cô muốn ra, anh thật sự không cản được.

Chỉ với chuyện Đường Quả có thể dễ dàng lấy hình ảnh bên ngoài ra cho anh xem, anh có thể thấy được cô vợ nhà mình không đơn giản.

"Anh muốn em ra ngoài không?"

"Đương nhiên là không." Phong Minh nói nhanh, "Chỉ là, nếu Quả Quả muốn về, anh không cản được, tuy rằng rất muốn cản."

"Ngoan ghê." Tâm trạng Đường Quả khá tốt, "Ngoan thế này, sao em ra ngoài được." Cô mỉm cười, "Thật ra thế giới mạng cũng không tệ." Cô nói, không giấu giếm, "Ngay từ lúc bắt đầu em đã không có ý định ra ngoài, nhưng không ngờ lại gặp được anh."

778.58

Phong Minh suиɠ sướиɠ, nhanh chóng ôm lấy cô vợ nhà mình, "Vậy anh đi cùng Tiểu Quả khắp internet nhé?"

"Được."

"Vậy Quả Quả muốn xử thằng cháu kia thế nào?" Tay Phong Minh hơi ngứa. Nếu có thể, anh rất muốn đập Phong Ngọc một trận.

Đường Quả thu lại nụ cười, nhìn Phong Ngọc điên cuồng viết code, "Cầu mà không được, không phải là cái kết thảm nhất hay sao?"

"Em muốn nó cầu mà không được, còn muốn hắn tận mắt thấy chúng ta trên mạng yêu nhau, kết hôn, mãi mãi bên nhau." Cô ngẩng đầu lên nhìn Phong Minh, "A Minh, anh có thấy thế tàn nhẫn quá không?"

"Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, đấy là nó đáng đời."

"Ý A Minh là, em làm gì A Minh cũng ủng hộ?" Đường Quả đổi chủ đề, "Sao lại không có chính kiến như thế."

Phong Minh vui mừng ôm cô, hôn lên trán cô, trong mắt chỉ có ý cười, "Chính kiến sao quan trọng bằng vợ được. Cháu thì lúc nào chẳng có, nhưng không có vợ rồi sẽ tìm không ra."

Cô vợ nhỏ muốn làm gì, đương nhiên là phải giơ hai tay ủng hộ.

Thấy cô vui vẻ, đầu anh chỉ toàn theo cô, theo cô, tất cả đều theo cô, cô muốn làm gì cứ nghe cô. Trước mặt cô, anh tự nguyện nâng cô lên vị trí cao nhất, nhìn cô tỏa sáng.

Nếu cô là ngôi sao, anh tuyệt đối sẽ không làm ánh trăng. Anh phải là khoảng trời đen kia, vây xung quanh cô, để cô lúc nào cũng cảm nhận được anh tồn tại.

Hệ thống: Phụt--- quả nhiên vẫn là chuyện anh chàng này làm được. Trước kia bán em ruột, giờ lại bán luôn cháu ruột, hợp với ký chủ nhà mình quá.

Không có nguyên tắc thế này, thật là tuyệt quá đi a a a.

Đặc biệt là khi thấy năng lượng tăng lên bùm bùm, hệ thống cảm thấy đời thống thật sáng sủa.

Đi theo ký chủ đại đại quả nhiên là sẽ có một đời thống nở hoa!

Hạ Ý mang theo những thứ có thể mang, nhanh chóng rời khỏi thành phố cô ta không quen thuộc. Cô ta lựa chọn một nơi xa để trốn. Cô ta biết, nhà Phong Ngọc giàu, gã làm nhà thiết kế game chỉ là vì thích thế thôi.

Cậu ấm nhà giàu như thế muốn tìm một người rất dễ dàng.

Trên đường, cô ta thay đổi đồ liên tục, cuối cùng đi vào một trấn nhỏ, nhanh chóng thuê nhà.

Không có khả năng dùng tài khoản livestream cũ, nhưng cô ta cũng không muốn làm việc khác như phục vụ bưng mâm gì đó. Cô ta tiếp tục livestream chơi game, mua sắm thiết bị, vẫn live trên nền tảng cũ, bắt đầu cuộc sống mới.

Chỉ là, đời không như mơ. Cô ta là một streamer mới, người xem không nhiều, không được hưởng vinh quang như cũ. Thưởng mỗi ngày thật không dám nhìn thẳng.

Làm vài ngày, cô ta có hơi mất hứng.

Soát lại đống của cải, cô ta nhận ra mình mang theo không ít vòng cổ đá quý, vòng cổ kim cương và trang sức vàng ròng, trong lòng an tâm một chút.

Lại nghĩ trong thẻ hẳn là còn mấy trăm vạn, càng thêm buông lỏng.

Cô ta chợt nhớ ra, nếu cô ta dùng thẻ ở đây, liệu có bị phát hiện hay không, trong lòng lại khủng hoảng tiếp. Vì thế, hôm sau cô ta ngồi xe đi đến một thành phố rất xa, mất hai ngày, để lấy tiền rồi quay lại.

Cô ta nghĩ rằng mình tiêu cũng không nhiều, tiền đó có thể chống chọi được một thời gian.

Chỉ là, trong căn nhà xa hoa kia, cô ta đã quen thói dùng những vật xa xỉ, nên mua cũng chọn loại đắt mà mua, cho nên, trong một năm, cô ta không thể không ra ngoài lấy tiền nhiều lần.

Một ngày nọ, cô ta bỏ thẻ vào trong ATM, cũng không nhìn số dư. Một lúc sau, màn hình hiện lên chữ số dư không đủ.

Hạ Ý ngơ ngẩn, vội xem lại tiền, nhận ra trên đó chỉ có mấy trăm tệ, hoảng hốt.

Sao lại thế, cô ta nhớ rõ bên trong có mấy trăm vạn mà?

779.59

"Sao lại chỉ còn mấy trăm tệ chứ?"

Hạ Ý lâm vào trầm mặc. Cô ta khẳng định, gần một năm nay, cô ta không có khả năng xài hết mấy trăm vạn, ít nhất ba năm cũng chỉ tiêu đến mười vạn.

Nhớ lại, Phong Ngọc đã lâu không tìm thấy cô ta, có lẽ đang bận nghiên cứu trò chơi kia, không rảnh lo cô ta nên Hạ Ý quyết định đi ra ngân hàng tra xét, xem tiền bên trong tiêu vào đâu.

Biết được tháng nào cũng quyên mấy chục vạn cho cô nhi viện, cả người cô ta không ổn.

Bên tai còn vang vọng tiếng của nhân viên ngân hàng khen cô ta, còn nghĩ rằng cô ta sợ tiền không đến cô nhi viện nên cố ý tới hỏi.

Hạ Ý nghẹn trong lòng. Cô ta nào biết tháng nào Đường Quả cũng quyên mấy chục vạn cho cô nhi viện. Đúng là kẻ có tiền nhàm chán, không hiểu nỗi khổ của người nghèo.

Mấy người này không biết nghĩ gì, nhiều tiền thế cứ một hai phải quyên ra ngoài.

Hạ Ý bất bình trong lòng nhưng cũng chỉ có thể thất vọng trở về. Trong tay đã không còn tiền, cô ta chỉ có thể từ từ bán mấy thứ đồ quý trong nhà đi.

Kim cương và đá quý không dễ bán, cô ta cũng biết là không được giá bao nhiêu, chỉ có thể đến tiệm vàng bán vàng thôi. Cô ta cũng nhân tiện hỏi người ta có nhận mua đá quý và kim cương không, người ta đáp không.

Hạ Ý hối hận. Nếu cô ta mang đi một túi vàng thì cuộc sống hiện giờ đã tốt chán. Lúc mở hộp trang sức ra, vàng không lấp lánh bằng đá quý và kim cương nên cô ta chọn rất nhiều mấy thứ đó, vàng ít đến thảm.

Vì thế Hạ ý không thể không giảm bớt áo cơm. Chỉ là, vốn đã quen sống xa xỉ rồi, mới có mấy ngày cô ta đã cảm thấy mất tự nhiên, không thể không nghĩ cách bán vòng cổ kim cương đá quý để lấy tiền.

Mà Phong Ngọc bên kia, chờ đến lúc phản ứng lại thì Hạ Ý đã không biết chạy đi đâu. Gã không tìm được Hạ Ý, chỉ có thể sai người đi tìm.

"Một ngày nào đó cô ta sẽ lộ diện."

Phong Ngọc ngồi trên ghế, mặt tái nhợt, râu ria xồm xoàm, thứ sạch sẽ duy nhất là một thân quần áo kiểu tây và cà vạt. Trên cổ tay gã là một chiếc đồng hồ tinh xảo, thoạt nhìn rất mới. Gã không dám sờ vào nó, chỉ sợ sờ rồi sẽ hỏng, sẽ xấu.

"Cô ta không quen sống bên ngoài." Phong Ngọc cười u ám, "Một khi đống trang sức đó xuất hiện là có thể tìm được vị trí của cô ta. Nhớ phải để ý. Phát hiện được cô ta rồi, phải đưa cô ta về."

"Nhớ kĩ." Nụ cười u ám của gã biến mất, sắc mặt lại dịu dàng vô cùng, "Không được xâm phạm cô ta, đặc biệt là thân thể, không được để bị thương, cũng không được dùng sức bóp cổ tay cô ta."

"Đã rõ."

Chờ văn phòng chỉ còn lại một mình mình, Phong Ngọc đăng nhập vào game với tư cách người chơi, tìm cơ hội nói chuyện với Đường Quả.

Vốn dĩ gã muốn hủy cương thi vương để mình thay thế, hoàn toàn không ngờ rằng đã xóa số liệu cương thi vương rồi, anh vẫn xuất hiện.

Gã cũng không biết vấn đề ở chỗ nào. Hiện tại gã chỉ có thể chịu đựng, ngày nào cũng vào game nhìn Tiểu Quả một chút.

Vào trong game, Đường Quả đang nhìn cương thi chơi với nhau và ngồi ngoài cửa gặm đùi gà. Dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu ấy, không cần biết cô làm gì, ăn cái gì, đều mang cảm giác rất tốt. Phong Ngọc thầm nghĩ, nhất định phải đưa cơ thể Tiểu Quả về, tuyệt đối không được để Hạ Ý làm hỏng.

780.60

"Tiểu Quả." Rõ ràng không thấy được biểu cảm của tân nương nhưng gã lại tưởng tượng ra cô sẽ có biểu cảm như thế nào, "Hôm nay em đã nhớ lại chưa?"

Nhân vật của gã cũng ngồi một bên, đỉnh đầu xuất hiện mấy chữ.

Đường Quả nhìn Phong Ngọc đau khổ. Game này thật kì lạ, nhân vật trong game thế mà có thể thể hiện được vẻ đau đớn của Phong Ngọc, được.

"Không nhớ."

Đường Quả liếc gã, "Ngươi đi đi, chốc nữa tướng công ta đến sẽ trói ngươi, dùng roi tẩm nước muối đánh ngươi."

"Tiểu Quả, em có muốn ra ngoài một lần với anh không? Em ra ngoài rồi, em sẽ hiểu rõ."

"Sao lại phải ra ngoài chứ?" Đường Quả chớp mắt, "Ngươi muốn ta ra ngoài đúng không? Thế ta hỏi nhé, ta vào đây bằng cách nào?"

Tim Phong Ngọc cứng lại.

Cô vào bằng cách nào? Vì âm mưu của gã. Gã muốn cướp thân thể cô nên mới lập ra một kế hoạch tàn độc. Gã thật không ngờ rằng, gã sẽ yêu cô. Mất cô rồi, ngày nào gã cũng sống trong đau khổ.

"Em chơi thử game nên mới xảy ra chuyện." Phong Ngọc không thể không nói dối. Nếu cô biết tất cả chỉ là âm mưu, cô sẽ càng không đi theo gã.

Gã chỉ có thể đưa cô ra ngoài trước, về sau sẽ giải thích cho cô. Lúc đó cô muốn gì cũng được, gã tự nguyện dùng cả đời còn lại để bù đắp.

Đường Quả nhìn ra ý tưởng của gã, rũ mắt xuống thấp giọng cười, bù đắp? Bù đắp kiểu gì? Người chết cũng đã chết, người biến mất cũng đã sớm biến mất, bị tổn thương vẫn là bị tổn thương, dù có bù đắp lại, trên ngực vẫn có một vết sẹo, sao có thể giống như cũ.

Nếu không phải cô hết sức ra vẻ thích gã, không màng tất cả để đối xử tốt với gã, làm sao gã có thể ý thức được chuyện gã làm đã khiến người khác tổn thương?

Nếu gã không biết Đường Quả rất thích gã, cũng không nhận được chăm sóc ân cần, không đắm chìm trong hạnh phúc vài tháng, lúc mất đi rồi, gã có buồn bã mất mát như bây giờ không?

Nếu Đường Quả không quan trọng với gã, gã chỉ vui vẻ vì Hạ Ý tỉnh lại.

Dù gã có động lòng, có giằng xé và do dự, cuối cùng vì cô là người sống, Hạ Ý là một sóng não đáng thương, gã vẫn không do dự mà xuống tay.

Phong Ngọc trước giờ chỉ thỏa mãn nội tâm ích kỷ của gã, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Hiện giờ gã muốn đưa cô ra ngoài chẳng qua vì cô rất quan trọng với gã, gã đã yêu cô. Đổi một cách nói khác, gã bỗng nhận ra mình đã tự tay phá hủy thứ tốt đẹp nhất của mình đi, trong trường hợp này, tin rằng không ai không hối hận.

Cô càng tốt, khuyết điểm của Hạ Ý trong mắt gã càng lớn. Hạ Ý có đối xử tốt với gã, cũng không bằng người gã đã đánh mất đi.

Đê tiện vẫn là đê tiện, chỉ có mất đi rồi mới hiểu được. Bọn đê tiện ấy à, nên đau khổ cả đời vì sai lầm của mình. Loại người này không xứng đáng nhận được hạnh phúc và tha thứ.

Vì sao anh tổn thương tôi, rồi anh nhận ra mình yêu tôi, nói một câu muốn bồi thường tôi, tôi phải cùng anh HE?

Nào có chuyện ngon ăn như thế.

Phong Minh từ xa đi đến, thấy được Phong Ngọc lại lôi kéo cô vợ nhà mình.

Tuy rằng Phong Ngọc là cháu anh, nhưng anh vẫn muốn đánh gã.

Anh đi đến, không nói hai lời đã nhấc nhân vật của Phong Ngọc lên, đánh bẹp gã, cuối cùng ném cho đám cương thi để bọn họ cắn chết gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.